Hứa Tình Thâm đi bãi đỗ xe của bệnh viện, quả nhiên chiếc xe của Tưởng Viễn Chu dừng ở chỗ kia, cô nhanh chóng bước tới, Lão Bạch xuống xe, giúp cô mở cửa xe: “Tưởng thiếu phu nhân.”
“Muộn như vậy, Lão Bạch, sao anh cũng ở đây?”
“Vâng, Tô Lạp hẹn tôi ra ngoài.”
Hứa Tình Thâm ngồi vào xe, Lão Bạch đóng cửa xe, chờ anh ta ngồi ổn, Hứa Tình Thâm nhìn người đàn ông bên cạnh: “Em có thể tự mình về, sao anh còn đón em?” “Lâm Lâm cùng Duệ Duệ đều ngủ rồi, anh biết em trở về muộn, một mình lái xe anh không yên tâm.”
Lão Bạch ở phía trước nhìn di động, âm thanh di động đưa về mức thấp nhất nhưng Hứa Tình Thâm vẫn mơ hồ nghe được âm thanh bên trong:“Là Tô Lạp sao?”
“Đúng thế.”
“Chọn thời điểm nào đó hẹn nhau ăn cơm được không?”
Lão Bạch ngẩng đầu: “Tưởng thiếu phu nhân, hôm nào thì ngài được nghỉ?”
“Ngày mai.”
“ Nếu không đêm nay cùng nhau đi chơi?”
Tưởng Viễn Chu nhướn mày: “Đêm nay sao?”
“Tô Lạp và bạn đi bar chơi, bảo tôi nhất định phải qua đó, tôi lại không quen những nơi như vậy, Tưởng tiên sinh, Tưởng thiếu phu nhan, nếu không tất cả mọi người đều đi thả lỏng?”
Hứa Tình Thâm nâng cánh tay xem đồng hồ, cô dùng khuỷu tay đẩy nhẹ Tưởng Viễn Chu: “Các bảo bối đều ngủ rồi sao?”
“Ngủ hết rồi.”
“Vậy đi chơi đi, gần đây quá nhiều việc, em phải để mình thả lỏng một chút.” Tưởng Viễn Chu vẫn luôn không có ấn tượng tốt với nơi này, chỉ vào một lần duy nhất với ban. “Muộn như vậy có được không?”
“Tưởng tiên sinh yên tâm, bình thường Tô Lạp cũng rất ngoan ngoãn nhất định sẽ tìm một chỗ có phong cách sạch sẽ.”
Tưởng Viễn Chu giống như đang trầm tư, ngón tay gõ nhẹ giữa trán hai cái: “Nếu không đi hội sở đươc không? Anh cho người sắp xếp một nơi thật tốt?”
“Vậy thì có gì mà chơi?” Hứa Tình Thâm biết, quán bar là Tô Lạp đã chọn, mời bọn họ qua, cô và Tưởng Viễn Chu chính là khách, nào có chuyện khách còn bắt bẻ chỗ chọn? Lại nói Tô Lạp còn mang theo bạn mình tới: “Trực tiếp qua bên kia là được, lại nói không phải quán bar nào cũng rồng cá lẫn lộn, đến đó có thể chơi đùa một chút.”
Tưởng Viễn Chu nghe vậy liền gật đầu: “Vậy thì đi.”
Đến cửa quán bar, tài xế đi xuống mở cửa cho Hứa Tình Thâm, Lão Bạch dẫn đường đằng trước.
Hứa Tình Thâm kéo tay Tưởng Viễn Chu đi vào, đi tới cửa, cô vẫn chưa nghe được âm thanh trong quán bar truyền đến.
Lão Bạch đi đằng trước, tiến vào quán bar, ánh đèn lờ mờ nhưng xung quanh đều rất yên tĩnh, trên sân khấu, một cô gái trang điểm xinh đẹp đang cầm micro hát.
“Tưởng tiên sinh, ngài xem, tôi đã nói Tô Lạp tìm chỗ không tệ!” Lão Bạch vui vẻ, càng cảm thấy nơi này thật tốt. Cách đó không xa, Tô Lạp vẫy tay tới, mấy người đi qua, Tô Lạp không nghĩ Tưởng Viễn Chu cùng Hứa Tình Thâm thật sự sẽ đến, nhanh chóng đứng dậy tiếp đón: “Mau, mau ngồi.”
“Đây là mấy người bạn của tôi, Trừu Trừu, Thiến Thiến, Lạc Lạc, Manh Manh, còn có vị này, Nhu Nhu chân dài.”
Tô Lạp giới thiệu một loạt tên, đều là từ láy, Tưởng Viễn Chu liền nhớ kỹ một tên Trừu Trừu.
Trừu Trừu?
Trong nhà có rất nhiều giấy mà rút ra lắm sao?
Hứa Tình Thâm vươn tay, bắt tay với các cô gái “Xin chào, xinh chào.”
“Tôi giới thiệu một chút cho các cậu, hai người này là ông chủ và bà chủ của bạn trai tớ.” Tô Lạp giới thiệu mọi người mất một thời gian, lúc này mới xấu hổ kéo Lão Bạch tới:“Người này là bạn trai mà tớ nhắc tới.”
“Oa, không tệ, thật đẹp trai, đẹp trai đấy.”
Lão Bạch cũng không phải là người thích được khen, được người ta khen mấy câu thật không biết nên nói gì tiếp.
Tô Lạp kéo tay Lão Bạch ngồi xuống, trên bàn đã để đầy các loại rượu, Trừu Trừu nghiêng người qua hỏi: “Lạp Lạp, trước kia cậu cứ thần bí mà giấu bọn tớ, sao lúc này lại chịu cho bạn trai lộ diện?”
“Hiện tại là vì tình cảm đã ổn định, vậy đương nhiên muốn mang cho các cậu nhìn xem.”
Lão Bạch vừa nghe lời này, trong lòng vui như hoa nở, tình cảm ổn định! Đúng thế, tình cảm của bọn họ vẫn luôn ổn định đấy.
“Lạp Lạp, hôm nay chúng tớ còn cho cậu một kinh hỉ đấy.”
“Cái gì?” Trong lòng Tô Lạp dâng lên dự cảm không tốt: “Các cậu đừng làm tớ sợ.”
“Làm ơn, đây là kinh hỉ, không phải kinh hách.”
Tô Lạp ngồi xuống, nhìn qua thì rất an tĩnh, ít nhất đó là ấn tượng cô ấy tạo ra cho Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm nghĩ thầm, có lẽ bạn bè của cô ấy cũng sẽ không làm gì quá đáng.
Lão Bạch đưa hai ly rượu cho Tưởng Viễn Chu cùng Hứa Tình Thâm, âm thanh của cô gái ở trên sân khấu nghe thật hay, Hứa Tình Thâm liếc mắt một cái liền nhìn thấy, tâm tình cũng buông lỏng hơn.
Đêm nay Lão Bạch là vai chính, mấy người ‘ tham mưu ’ này khẳng định muốn vây quanh bọn họ hỏi này hỏi nọ.
Tưởng Viễn Chu nâng chén rượu khẽ chạm cùng Hứa Tình Thâm.
khóe miệng Hứa Tình Thâm nhếch lên: “Cụng ly.”
Tưởng Viễn Chu vừa uống một ngụm rượu, liền nghe được âm thanh cô gái kia như đang điều tra hộ khẩu.
“Anh có bao nhiêu tài sản?”
“Nhà anh ở đâu?”
ban đầu mấy vấn đề đó còn tương đối bình thường, cũng hết sức nhàm chán, Tưởng Viễn Chu nghe xong nửa bài hát, chờ đến ca sĩ lên sân khấu, phong cách hình như có chút thay đổi.
“Anh thường vận động sao?”
“Đúng thế, tôi có tập thể hình.”
“Vậy một phút đồng hồ có thể thực hiện mấy cái hít đất?”