người đàn ông quay đầu nhìn sườn mặt của cô: “Cảm ơn anh cái gì?”
“Cám ơn anh đã nhận điện thoại, còn muốn cám ơn anh trở về đúng lúc, không để em một mình đối mặt với chuyện đó.”
Mục Kính Sâm nhìn ánh mắt ảm đạm của cô, lúc cô bắn ra phát súng đó, trong lòng khẳng định là sợ hãi lắm đúng không?
“Không cần nói cảm ơn anh, lúc đó nếu anh ở nhà thì em sẽ không chịu kinh hách như vậy.”
Phó Lưu Âm đưa mắt nhìn Mục Kính Sâm, cô nghe xong, mỉm cười nói, “Mục Kính Sâm, vậy mà anh cũng có lúc nghĩ quá như vậy, anh có sinh hoạt của anh, trên đời này nếu có nhiều nếu như vậy, có phải sẽ không có chuyện gì xảy ra hay không?”
Mục Kính Sâm nghiêng người, cánh tay chống đầu, anh từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt: “Em đúng là có thể nghĩ thông suốt như vậy.”
“Có một số việc chỉ có tự mình nghĩ thông suốt, cuộc sống trôi qua mới tốt, tích cực với anh cũng được chỉ là không cần tích cực với hiện thực.”
Mục Kính Sâm cúi xuống hôn cô, Phó Lưu Âm nằm ngửa, nhanh tay chống lấy ngực anh: “Làm cái gì thế?”
“Anh muốn làm gì em còn phải hỏi sao?”
Phó Lưu Âm dùng mu bàn tay xoa xoa miệng mình, cô sốt ruột muốn đứng dậy, Mục Kính Sâm thấy thế, cánh tay đè Phó Lưu Âm trước ngực, anh lại hôn cô, Phó Lưu Âm trốn nhanh nhưng vẫn bị anh hôn trúng lỗ tai.
Hắn há mồm khẽ cắn một cái, Phó Lưu Âm ưm một tiếng, ngứa ngáy vặn vẹo cổ: “Nơi này lúc nào cũng có người đi vào.”
“Sẽ không, chỉ chờ chúng ta đi ra ngoài mới có thể có người tiến vào, không cần lo lắng……”
Phó Lưu Âm chui mặt vào lồng ngực anh: “Không được, mau về nhà.”
Mục Kính Sâm dứt khoát chống đôi tay bên người cô, cả người anh áp lên người cô, bàn tay Phó Lưu Âm bị anh đè lại, vừa muốn nói chuyện, môi đã bị anh ngăn lại.
hai thân thể triền miên, Phó Lưu Âm thầm nghĩ dù sao nơi này cũng ở bên ngoài, cùng lắm Mục Kình Sâm chỉ hôn mà thôi, nếu cô phản kháng thì anh sẽ từ bỏ.
không nghĩ tới người đàn ông thấy thế càng đè nặng hơn, bàn tay anh chui vào trong áo cô, hơn nữa lòng bàn tay còn trực tiếp chạm vào người cô.
Phó Lưu Âm cả kinh đè lại ngực mình, cô trừng mắt nhìn anh: “Đừng làm bậy.”
“Ta chưa bao giờ làm bậy, muốn thì tới, vậy tới là tốt rồi.”
Phó Lưu Âm muốn đẩy tay anh ra: “Không cần, sẽ có người tiến vào.”
“Anh đã nói, sẽ không!”
“Nếu có người tiến vào làm sao bây giờ?”
“Anh liền ăn thịt người đó!” Mục Kính Sâm hung tợn nói, lại túm góc áo cô, hận không thể xé nó ra.
“Sư ca ——” một âm thanh bỗng nhiên từ cửa truyền đến, Phó Lưu Âm thật vất vả mới có thể đẩy anh ra, Mục Kính Sâm ngồi dậy, ánh mắt sắc bén nhìn về cách đó không xa.
Một cô gái đứng đó, lúc Phó Lưu Âm ngồi dậy, còn có thể nhìn đến trong mắt đối phương đều là khiếp sợ. cô nhanh chóng sửa sang lại quần áo, dùng khủy tay đụng cánh tay anh một cái: “Không phải muốn ăn cô ta sao? Chạy nhanh đi chứ!”
“Sao em lại ở đây?” Mục Kính Sâm mở miệng hỏi, âm thanh khàn khàn, anh ho nhẹ một tiếng.
“Mấy ngày nay em vẫn ở đây.”
Mục Kính Sâm khoanh chân, bàn tay không hề để ý bắt đồ dưới bàn: “Suýt chút nữa đã quên, cửa hàng chính là của em.”
sắc mặt Phó Lưu Âm đỏ lên, dù đứng lên cũng không biết nên ngồi nơi nào, cô dứt khoát ngồi ở tại chỗ, ánh mắt thấy người phụ nữ kia lại gần: “Sư ca, đây là bạn gái của anh sao?”
“Không phải bạn gái.”
cô gái kia cười cười: “Không phải bạn gái sao lại thân mật hư vậy?”
“Cô ấy là bà xã của tôi.”
Đối phương vừa nghe, ý cười cứng nơi khóe môi: “Anh đang nói đùa gì vậy?”
“Ai đùa với cô.” Mục Kính Sâm liếc cô gái kia. “Chỉ là chưa làm tiệc rượu mà thôi, tôi mang cô ấy ra ngoài, không ít người biết đến.”
“Phải vậy không?” Cô gái kia nhìn Phó Lưu Âm bên cạnh anh: “Trước kia chưa thấy qua.”
“Hiện tại đã gặp được.”
Phó Lưu Âm kéo vạt áo xuống, Mục Kính Sâm cảm thấy mất hứng vô cùng, anh ôm vai Phó Lưu Âm : “Đi, về nhà thôi.”
“Được.” Phó Lưu Âm đứng dậy.
cô gái kia nhìn hai người, giống như muốn giữ lại: “Sư ca, muốn vào vườn hoa chơi không? Chúng ta cũng đã lâu không gặp.”
“Không được, gần đây trong nhà xảy ra quá nhiều chuyện, tôi cũng là tranh thủ thời gian tới đây, để lần sau đi.” Mục Kính Sâm đi ra ngoài, thấy Phó Lưu Âm còn đứng tại chỗ, quay xoay lại kéo cô rời đi.
Bệnh viện Tinh Cảng.
Lăng Thời Ngâm bị đẩy ra phòng giải phẫu bên ngoài chỉ có Mục phu nhân cùng Mục Thành Quân ở đó.
Nhìn thấy bác sĩ đi ra, Mục phu nhân cuống quít đón: “Xin hỏi giải phẫu như thế nào?”
“Thuận lợi, thuận lợi, nhưng sau đó chuyện tĩnh dưỡng rất quan trọng, nhớ không thể có một chút tổn thương, đặc biệt là hiện tại phải tĩnh dưỡng.”
“Được rồi, thật là cảm ơn cậu.”
Mục Thành Quân ngồi ở hàng ghế dài không hề nhúc nhích, Lăng Thời Ngâm bị đẩy ra phòng giải phẫu đã quan sát hơn một giờ, cho nên tiến vào phòng bệnh không bao lâu liền tỉnh.
Mục phu nhân đầy lo lắng: “Thì Ngâm, cuối cùng con cũng tỉnh, có khỏe không?”
“Mẹ, con…… con……”
“Đừng lo lắng, chờ dưỡng thương là có thể giống như lúc trước.”
Lăng Thì Ngâm buông lỏng trong lòng: “Phải không? Vậy thật sự là quá tốt.”
Mục Thành Quân gác chân lên, cả người dựa vách tường, anh ta nâng đồng hồ xem thời gian: “Mẹ, con để tài xế mang mẹ về nhà trước, Thì Ngâm ở đây đã có con ở cùng là được.”
Lăng Thời Ngâm vừa nghe lời này, sắc mặt thay đổi: “Mẹ!”
Mục thái thái tự nhiên không thể nào để Mục Thành Quân làm bậy: “Mẹ không yên tâm, mẹ ở chỗ này cùng con.”
Mục Thành Quân không kiên trì, Mục phu nhân ngồi xuống cạnh giường bệnh: “Thì Ngâm, có thông báo cho ba mẹ con không?”
Nghĩ đến ba mẹ ở trong nhà, Lăng Thì Ngâm đỏ mắt, Mục phu nhân nhìn Mục Thành Quân : “Chuyện này mẹ thấy nên giấu trước, sau này nếu bọn họ hỏi đến liền nói không muốn để bọn họ lo lắng. Rốt cuộc việc này còn liên lụy đến người khác, Thì Ngâm, lá gan của con sao lại lớn như thế ……”
“Mẹ, con nói, con không hại bất luận người nào……”
“Được rồi.” Mục phu nhân cũng không muốn nghe, mặc kệ tai nạn xe cộ có liên quan tới Lăng Thì Ngâm hay không, lúc này đẩy hết mọi chuyện lền người Lăng Thì Ngâm, mới là chuẩn nhất xác, ít nhất lý do này sẽ không kinh động đến Lăng gia.
Hứa Tình Thâm giao ca xong đang tính toán về nhà, cũng cảm thấy hơi đói bụng, nhưng nghĩ sắp lái xe trở về, cô trời sinh lười biếng, tốt nhất lúc này có người tới đón cô thì tốt rồi.
Cầm túi đi ra khỏi phòng khám, di động trong túi vang lên.
Hứa Tình Thâm lấy ra vừa thấy hiện lên chữ ‘ chồng yêu ’.
trời ạ.
Lúc nào thì cô lưu lại như vậy?
Hứa Tình Thâm vội để di động sang bên tai: “Alo.”
“Tan ca chưa?” Bên trong truyền đến âm thanh của Tưởng Viễn Chu.
“Ừ. Em đang ở bãi đậu xe, một lúc nữa về nhà.”
“Được, anh tới bãi đậu xe đón em, em xuống dưới đi.”
Hứa Tình Thâm tắt máy, không nhịn được nhìn di động của mình, khóe miệng nhếch lên ý cười, mà cả là tâm linh tương thông sao?