Xe phóng nhanh về phía trước, còn chưa về tới nhà họ Mục thì điện thoại của Mục phu nhân đã gọi tới.
Mục Kình Sâm bắt máy: “Alo, mẹ?”
“Kình Sâm, có kết quả chưa?”
“Mẹ, người ở khoa xét nghiệm đều tan tầm rồi, hôm nào lại qua sao.”
Trong lòng Mục phu nhân không giấu được sự mất mát: “Không phải còn có thầy thuốc khác sao? Để bọn họ bắt mạch.”
“Mẹ cho rằng đây là cổ đại sao? Còn bắt mạch nữa. Con và Âm Âm về nhà trước, sắc mặt cô ấy rất tệ, nhỡ may trong bụng có cháu nội của mẹ thì sao.” Lời này nhất định là dùng được, Lăng Thì Ngâm còn đang phẫu thuật nhưng Mục phu nhân vẫn đáp lại: “Vậy được rồi, con mang Âm Âm về nghỉ ngơi trước.”
Mục Thành Quân ngồi bên cạnh, nghe hết cuộc đối thoại của hai người, nói như vậy có lẽ chỉ có Mục phu nhân mới tin đúng không?
Trở lại nhà họ Mục, người hầu đều dọn sạch sẽ phòng khách, phòng ăn, Phó Lưu Âm đi vào, giống như nơi đó chưa có chuyện gì xảy ra. Người hầu tới đón: “Mục soái, Nhị thiếu phu nhân.”
Bọn họ không hề nhắc tới tên Lăng Thì Ngâm, càng không hỏi tới tình hình hiện tại của Lăng Thì Ngâm.
“Trong nhà có thức ăn sao?”
“Có ạ.” Người hầu đáp: “Đều đã chuẩn bị xong, chỉ là… cuối cùng không ăn, nếu không tôi đi hậm nóng một chút?”
“Được rồi.” Mục Kình Sâm nhìn dưới mặt đất, Phó Lưu Âm cũng cảm thấy kì lạ, lúc nãy cô mới tận mắt thấy Lăng Thì Ngâm bị đánh, nhưng hiện tại ngồi đây ăn cơm, cô ăn không vào.
“Chúng ta ra ngoài ăn đi.” Mục Kình Sâm kéo cô rời đi, xe rời khỏi nhà họ Mục, tốc độ vô cùng nhanh. Phó Lưu Âm ấn cửa kính xe xuống: “Đi chậm một chút.”
“Muốn ăn gì?”
“Cái gì cũng được.”
Mục Kình Sâm tăng tốc: “Anh mang em tới một nơi.”
Đến nơi, Mục Kình Sâm mang theo Phó Lưu Âm đi vào, cô còn tưởng mình đi nhầm chỗ, có lẽ là hoa viên đúng không?
Mục Kình Sâm cởi giày ngoài cửa, Phó Lưu Âm ngẩng đầu nhìn xung quanh, bọn họ đứng trước một căn nhà gỗ.
Đi vào phòng, trên mặt đất được rải thảm, lòng bàn chân chạm tới, có thể cảm giác được sự ấm áp và thoải mái, mỗi bước đi giống như đang đạp lên mây vậy.
Vách tường xung quanh treo đủ loại hình ảnh đồ ăn, Phó Lưu Âm nhìn xem, thấy trên nóc nhà, bóng đêm bao phủ xuống, mặt đất đặt chiếc bàn thấp, Mục Kình Sâm ngồi xuống.
Phó Lưu Âm ngồi đối diện với anh: “Tùy tiện chọn một nơi là được.”
“Thích nơi này không?”
“Phong cảnh nơi này thật đẹp.”
“Đúng vậy, quan trọng là không gian bí mật.”
Phó Lưu Âm nhìn xung quanh: “Ăn lẩu sao?”
“Không.” Mục Kình Sâm cúi đầu: “Anh chưa bao giờ ăn món đó.”
“Vì sao?”
“Không thích, cho nên không muốn ăn.”
Phó Lưu Âm không nói gì, người đàn ông nhìn mặt cô.
“Có phải em chưa bao giờ thấy bộ dạng đó của anh trai anh không?”
“Vâng.” Phó Lưu Âm nói: “Thật đáng sợ.”
“Ở nhà họ Mục, mọi người đều dung túng cho tính cách này của anh ấy.”
Phó Lưu Âm khó hiểu: “Bởi vì anh ta là con trai trưởng cho nên được nuông chiều sao?”
“Không phải.” Mục Kình Sâm cầm ấm trà trong tay, rót cho mình một ly, sau đó cũng rót đầy cho cô một ly: “Trước kia anh ấy không biến thái như vậy đâu, cũng chưa bao giờ đánh phụ nữ.”
“Thật ra em không hiểu như vậy tại sao Lăng Thì Ngâm không chịu ly hôn?”
“Ly hôn?” Mục Kình Sâm như nghe thấy được chuyện cười vậy: “Cô ta sẽ không ly hôn.”
“Lần này bị đánh thành như vậy em cảm thấy cô ta sẽ rời đi, lại nói anh trai anh không phải có người phụ nữ khác ở bên ngoài sao?”
Mục Kình Sâm nâng chén trà lên, môi mỏng chạm vào miệng chén trà: “Hiện tại Lăng Thì Ngâm vẫn là Đại thiếu phu nhân của nhà họ Mục, ly hôn rồi cô ta là ai chứ?”
“Nhưng ít nhất sẽ không bị đánh!”
“Lăng Thì Ngâm là người hư vinh, chỉ cần cô ta còn có thể đứng lên, cô ta có thể ra ngoài, nói cô ta là đại thiếu phu nhân nhà họ Mục, em tin không?”
Mục Kính Sâm không gọi cơm, cũng không có người phục vụ đi vào à không bao lâu, liền có người bưng một cái khay vào.
Một phần thức ăn bị đặt lên bàn, mỗi một cái đĩa đều rất nhỏ, có lẽ chỉ lớn như bàn tay, chỉ là rất nhiều màu sắc, rất nhanh chiếc bàn đã bày đầy. Người phục vụ đưa cho hai người mỗi người một hộp cơm, Phó Lưu Âm nhìn chằm chằm hộp cơm bằng nhôm, chờ đến khi người phụ vụ ra ngoài, cô mới nói: “Sao bọn họ biết chúng ta ăn gì?”
“Mỗi buổi tối đều có màu sắc cố định, chỉ làm theo số lượng người mà thôi.”
Phó Lưu Âm cũng đói bụng, làm sao còn có tâm tư đi để ý mấy chi tiết này, cô cầm đũa lên ăn cơm tối: “Ừ, đồ ăn nơi này thật ngon.”
“Ngon thì ăn nhiều một chút.” Mục Kính Sâm cầm chiếc đũa gắp thức ăn cho cô.
Một bữa cơm ăn rất nhanh, Mục Kính Sâm chống tay sang hai bên, đưa mắt nhìn lên không trung, anh đẩy cái bàn ra, sau đó kéo cô nằm bên cạnh mình.
“Về sao?”
“Nằm một lúc đi.”
Phó Lưu Âm muốn đứng dậy: “Làm gì có chuyện ăn no lại nằm.”
Mục Kính Sâm túm chặt cánh tay của cô, kéo cô trở lại, anh vươn một cánh tay ra để cho cô gối lên.
Phó Lưu Âm thật vất vả nằm xuống được: “Anh còn có tâm trạng ở đây ngắm cảnh đêm sao?”
“Rốt cuộc ở trong mắt em, anh là người như thế nào?”
“Nghiêm túc, ngang ngược, bá đạo, còn có hung hãn……”
khóe môi Mục Kính Sâm nhếch lên: “Như thế nào lại là những từ xấu nhất vậy?”
“Anh muốn nghe từ hình dung tốt sao?”
“Nói nói xem nào.”
Phó Lưu Âm nghĩ nghĩ, một lúc lâu sau cũng không nói chuyện, trái tim của Mục Kính Sâm còn treo ở giữa không trung, không chờ đến người phụ nữ mở miệng, anh dứt khoát hỏi: “Không phải là không phát hiện được một chút nào tốt đấy chứ?”
Phó Lưu Âm gối lên cánh tay người đàn ông, ánh mắt thất thần nhìn bầu trời đêm:
“Mục Kính Sâm, hôm nay cám ơn anh.”