Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 389: Chương 389: chương 257 -2




“Mẹ.” Mục Kình Sâm không thèm ngẩng đầu nói: “Nhất định là bác sĩ là kiểm tra cơ bản, chị dâu không chịu nổi nên mới kêu lớn như vậy/”

Phó Lưu Âm ở bên cạnh anh nhấc chân đạp anh một cái.

Mục Kình Sâm cúi đầu nhìn: “Đá anh làm gì chứ?”

“Nói chuyện tử tế chút đi.”

Mục Kình Sâm phủi phủi chân mình: “Chẳng lẽ anh nói vậy là không thật sao?”

Phó Lưu Âm không nói được gì, Mục Thành Quân ngồi ở vị trí đối diện, Mục phu nhân không yên lòng đặt tay lên vai anh ta: “Thành Quân, con cũng đi làm kiểm tra đi, xem có gì đáng ngại không?”

“Được ạ.” Mục Thành Quân trực tiếp đứng lên.

Mục Kình Sâm nhìn anh ta rời đi, anh thu hồi tầm mắt: “Mẹ, không phải anh cả đi làm kiểm tra mà là đi nhìn con dâu thứ ba của mẹ.”

“Cái gì mà con dâu thứ ba?”

“Cái người bị va chạm kia tám phần là ở trong Tinh cảng này.”

Mục phu nhân khẩn trương chặn lời anh nói: “Đừng nói hươu nói vượn.”

Trong phòng cấp cứu, Hứa Tình Thâm nhìn phim chụp: :”Chậc, chậc, thương tổn không nhẹ, thương tích bên ngoài là chồng cô làm sao?”

Lăng Thì Ngâm thẹn quá hóa giận: “Tôi đến đây để chữa bệnh chứ không phải để cô nhục nhã.”

“Nếu là bạo lực gia đình thì bệnh viện có nghĩa vụ báo cảnh sát.”

“Ai bạo lực gia đình chứ?” Lăng Thì Ngâm nghiêng đầu ra chỗ khác nhìn Hứa Tình Thâm: “Tôi biết cô chỉ mong sao cho tôi thamhown, cho nên cô hy vọng tôi gặp chuyện như vậy có phải không?”

Hứa Tình Thâm không trả lời cô ta mà tập trung tinh thần nhìn chằm chằm tấm phim, cô chỉ vào bác sĩ bên cạnh: “Vết thương ở đây cực kì khó giải quyết, nhanh chóng phẫu thuật đi, đã liên hệ với người nhà chưa?”

“Đã liên hệ xong.”

Hứa Tình Thâm để tấm phim sang bên cạnh, cô nhìn Lăng Thì Ngâm nằm tren giường bệnh bỗng nhiên ngoéo môi cười: “Lăng Thì Ngâm, cảm ơn cô để cho tôi phát hiện ưu đãi khác của bác sĩ.”

“Ý cô là gì?”

“Nếu tôi không phải là bác sĩ sao có thể nhìn bộ dạng cô như vậy, cô nói có bao nhiêu tiếc nuối chứ?”

Lăng Thì Ngâm cắn răng, thấy Hứa Tình Thâm sắp đi liền khẩn trương mở miệng: “Đợi một chút.”

Hứa Tình Thâm xoay người lại: “Có việc gì?”

“Hôm nay ở Tinh cảng có nhận bênh nhân tai nạn xe cô không? Là con gái ấy.”

“Sao cô biết?” Hứa Tình Thâm tiến lên mấy bước: “Tình địch của cô sao?”

“Không biết.”

Hứa Tình Thâm cho tay vào túi áo, vốn cô cũng chỉ thuận miệng nói thôi nhưng sau khi Lăng Thì Ngâm nhắ tới giống như cô nhớ ra điều gì: “Cô đừng nói là… trách không được tôi cảm thấy người nọ quen quen, tôi cẩn thận nghĩ lại, ngày đó ở nhà hàng có một người phụ nữ ở cùng chỗ với Mục tiên sinh, là cô ta.”

“Hứa Tình Thâm, cô đừng kích thích tôi.” Lăng Thì Ngâm còn có mặt này: “Tôi sẽ không tin cô.”

“Tinh hay không tùy cô, nhưng mà tôi cần nói với cô một tiếng, cô gái kia sống chết gang tấc đã được tôi cứu rồi, nhanh cảm ơn tôi đi.”

Khóe miệng Lăng Thì Ngâm run run, Hứa Tình Thâm vỗ vai cô ta: “Lo mà tiếp nhận phẫu thuật đi, dù sao đây cũng là Tinh cảng, cho nên chúc cô phẫu thuật thuận lợi.”

Lăng Thì Ngâm bị đẩy đến phòng phẫu thuật, chừng một tiếng sau Mục Thành Quân mới quay lại.

Mục phu nhân sốt ruột hỏi: “Thành Quân, không sao chứ?”

Người đàn ông lắc đầu: “Không có việc gì, vết thương nhỏ mà thôi.”

Phó Lưu Âm ngồi dựa bên cạnh Mục Kình Sâm, cô sắp không chống đỡ được rồi, đói đến mức bụng kêu lên, cô lấy tay ấn ấn dạ dày, đầu không may đụng vào ai anh.

Mục Kình Sâm thuận thế ôm cô vào ngực, mấy người ở đây chỉ có Mục phu nhân lo lắng, Mục Thành Quân duỗi thẳng chân, vẻ mặt đăm chiêu, Mục Kình Sâm nói nhỏ bên tai cô: “Có phải sắp không chịu nổi rồi hay không hả?”

Cô gật đầu.

“Em nói mẹ chúng ta về trước.”

Phó lưu Âm khẩn trương gật đầu, cô nhỏ miệng nói: “Anh nói đi.”

“Em xác định sao?”

“Anh nói.”

Mục Kình Sâm hạ tay xuống, lại đặt tay lên eo cô, anh duỗi chân cao giọng nói: “Mẹ, chúng con về trước đây.”

“Không được.” Mục phu nhân nhíu mày: “Chị dâu con còn cấp cứu ở bên trong, một chút quy củ đó con cũng không hiểu sao?”

“Mẹ, con thấy Âm Âm khó chịu, mẹ xem cô ấy, sắp nôn đến nơi rồi.”

Mục phu nhân nhìn cô: “Buồn nôn sao?”

“Vâng, mấy ngày nay đều như thế, đến giờ còn khó chịu, có phải nên đi gặp bác sĩ một chút không?”

Đôi mắt Mục phu nhân sáng lên, đứng dậy: “Âm Âm, tháng này của con…”

“Không tới.” Mục Kình Sâm nói: “Hai ngày rồi chưa tới.”

“Vậy các con đã kiểm tra chưa?”

Mục Kình Sâm nói như thật: “Còn chưa đi, không phải mới có mấy ngày thôi sao? Sợ chưa chính xác.”

“Sao lại không chính xác được.” Mục phu nhân vô cùng kích động: “Đây là bệnh viện, nhanh, đưa Âm Âm đi kiểm tra đi.”

“Vâng, suýt chút nữa thì con quên mất.” Mục Kình Sâm nói xong nhanh chóng kéo cô đứng dậy: “Con đi đăng ký.”

Phó Lưu Âm mù mờ, Mục Thành Quân ngồi tại chỗ, nhìn thấy sắc mặt chờ đợi đó của Mục phu nhân, Mục Kình Sâm ôm vai cô: “Đi thôi, hiện tại đi kiểm tra.”

Hai người nhanh chóng rời đi, Mục phu nhân trở lại chỗ ngồi: “Mấy ngày rồi cuối cùng cũng có tin tốt.”

Mục Thành Quân cười lạnh: “Còn chưa xác định, xem mẹ khẩn trương như vậy.”

Phó lưu Âm đi theo Mục Kình Sam, cô bước theo không kịp, bọn họ đi xuống lầu, đi qua đại sảnh, lại tiếp tục đi về phía trước.

Phó Lưu Âm mới phát hiện, đưa tay vỗ vỗ bàn tay người đàn ông: “Lúc nãy anh vừa nói chuyện với mẹ không phải là… nói em mang thai đấy chứ?”

“Ừ, đó là chuyện tốt.”

“Anh nói hươu nói vượn gì vậy? Đó là chuyện không thể nào?”

Mục Kình Sâm ôm cô đến bãi đậu xe: “Tại sao không thể?”

“Bởi vì...”

“Bởi vì mấy ngày trước không cho anh chạm vào, nói trong người có nguyệt sự sao?”

“Anh đã nhớ rõ còn nói mấy lời này làm gì.”

Mục Kình Sâm lấy chìa khóa ra, anh mở cửa xe, kéo tay Phó Lưu Âm: “Nếu anh không nói vậy đêm nay chúng ta sẽ phải ở lại qua đêm, ai mà biết lúc nào thì Lăng Thì Ngâm mới phẫu thuật xong.”

“Nhưng anh lừa mẹ, nhỡ may lát nữa mẹ gọi điện qua hỏi thì làm sao?”

“Nếu bà muốn hỏi anh sẽ nói bác sĩ tan tầm rồi.”

Phó Lưu Âm cảm thấy buồn cười: “Như vậy không tốt lắm đâu? Chúng ta trở lại làm bộ cũng được.”

“Không cần.” Mục Kình Sâm cầm lấy tay cô: “Nói dối cũng là biện pháp tốt, trở về cố gắng tạo người, nói như vậy ai còn dám nói lời thừa với chúng ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.