Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 388: Chương 388: Chương 257: Lừa có thai




Lăng Thì Ngâm nghe thế liền đứng dậy, nhưng cô ta không thể cử động, trên lưng đau đớn đến mức rên lên tiếng.

Mục phu nhân đau đầu ngồi đó: “Đúng là làm bậy!”

Mục Kình Sâm đi vừa cửa không khóa, cho nên bác sĩ gia đình trực tiếp đi vào.

“Bác sĩ Hoa đã tới.” Mục phu nhân nhanh chóng đứng dậy.

“Đây là chuyện gì?”

“Phiền cậu tới một chuyến rồi..”

Bác sĩ gia đình tới, cúi người nhìn Lăng Thì Ngâm: “Ngã bị thương sao?”

Mấy người trong phòng khách không nói gì, Mục phu nhân nghe xong liền gật đầu: “Vâng, lúc xuống lầu không cẩn thận trượt ngã.”

Bác sĩ Hoa đưa tay ấn lên lưng Lăng Thì Ngâm, cô ta đau đến mức khóc to.

Phó Lưu Âm nghe âm thanh cũng cảm thấy hoảng hốt, Mục Kình Sâm thấy vậy liền nắm lấy tay cô.

Một lúc lâu sau, bác sĩ Hoa nghiêm túc nhìn Mục phu nhân: “Nhanh đưa đi bệnh viện, tình huống không lạc quan đâu.”

“Xảy ra chuyện gì? Bị thương nặng lắm sao?”

“Mục phu nhân, tôi biết ngài đang cố kị gì đó nhưng tình huống khẩn cấp…”

Mục phu nhân nhìn Mục Thành Quân, bà biết rõ bác sĩ Hoa, nếu cậu ta đã nói như vậy rồi thì tất nhiên phải chữa trị, nhất định không thể kéo dài, huống hồ nếu chuyện này truyền đến tai Lăng gia thì bọn họ nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.

“Thành Quân, mau mang Thì Ngâm đến bệnh viện.”

Mục Thành Quân nắm tay lại, Lăng Thì Ngâm nóng như lửa đốt, cô t không muốn cả đời phải nằm trên giường: “Thành Quân, có chuyện gì sau này lại nói có được không?”

Phó Lưu Âm nhịn không được nhìn anh ta, dù Lăng Thì Ngâm có nhưu thế nào thì cũng là vợ anh ta, nhưng nhìn dáng vẻ anh ta, anh ta không chỉ ra tay mạnh với cô ta mà còn thấy chết không cứu. Cô không khỏi cảm thấy lạnh lòng, rốt cuộc đó là người đàn ông như thế nào?

Mục phu nhân lo lắng: “Mẹ cho lái xe an bài xe.”

“Mục phu nhân, tốt nhất là tới bệnh viện Tinh cảng.”

Lăng Thì Ngâm nghe thế theo bản năng lắc đầu cự tuyệt: “Không, con không muốn tới Tinh cảng.”

“Đại thiếu phu nhân, phương diện này ở Tinh cảng là chuyên nghiệp nhất, vết thương trên người cô không thể đùa giỡn được, nếu có một chút sai lầm thì nửa đời sau…”

Lăng Thì Ngâm sợ tới mức không dám nói, đôi môi phát run.

Mục phu nhân nghĩ nghĩ, câm lấy điện thoại ở bên cạnh: “Vẫn nên gọi 120 đi, nhỡ may bênh nặng hơn thì sao?”

Lúc bà gọi điện thoại thì điện thoại của Mục Thành Quân vang lên, người đàn ông cầm điện thoại để bên tai, bên kia truyền đến tiếng lo lắng của cô gái: “Thành Quân, anh không sao chứ?”

Mục Thành Quân nghe được âm thanh của đối phương, sắc mặt nghiêm túc cũng buông lỏng: “Anh không sao, em thì sao?”

“Đã phẫu thuật xong, bác sĩ nói em nhặt được một mạng trở về.”

“Được.” Mục Thành Quân nhếch môi: “Đại nạn không chết sau này có phúc.”

Lăng Thì Ngâm nghe được, trong lòng bắt đầu đau rát, nội dung trò chuyện như vậy chưa đủ chứng tỏ hay sao?

“Mục Thành Quân khẽ nói: “Em ở đâu?”

“Bệnh viện Tinh cảng.”

“Được, em nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Mục Thành Quân ngắt điện thoại, cả người dựa ra sau, ngón tay gõ gõ lên mu bàn tay kia, lạnh lùng nói: “Được, đi Tinh cảng.”

Mục phu nhân nhìn Mục Kình Sâm và Phó Lưu Âm nói: “Các con cùng đi đi.”

Mục Thành Quân cầm súng trong tay Phó Lưu Âm, xe cứu thương tới, mọi người cùng nhau tới bệnh viện.

Mục phu nhân ngồi trong xe, xe cứu thương rời đi, Mục Thành Quân đi trước, bà đau đầu ấn thái dương, xe trải qua bước ngoặt Mục phu nhân như nghĩ tới gì đó: “Âm Âm?”

Phó Lưu Âm hồi hồn, nhanh chóng đáp lại: “Vâng ạ.”

“Tưởng thiếu phu nhân ở Tinh cảng…”

“Chị ấy, trước kia đó là chị dâu của con.”

Mục phu nhân khẩn trương nói: “Con gọi cho cô ấy đi, nhớ cô ấy một lời…”

“Mẹ.” Mục Kình Sâm buồn cười nói, nhướn mày: “Mẹ biết quan hệ của Lăng Thì Ngâm và Tưởng thiếu phu nhân sao?”

“Đương nhiên là biết.”

“Vậy mẹ còn muốn loạn thêm sao?”

“Con thì biết cái gì?” Mục phu nhân cũng lo lắng: “Mẹ hieur rõ cách nói chuyện của bác sĩ Hoa, Kình Sâm, mẹ sợ kết cục của Thì Ngâm không tốt, mẹ làm sao có câu trả lời cho Lăng gia đây?”

Dù sao người cũng xảy ra chuyện ở Mục gia, nếu Lăng Thì Ngâm bị thương không thể đi alij, bà cũng không thể nói rõ sự thật, đến lúc đó đối với Mục gia mà nói đó là một vụ tai tiếng.

“Mẹ, người yên tâm, con gọi cho chị dâu nói một tiếng.”

“Được, Âm Âm, phiền toái cho con rồi.”

Mục Kình Sâm ở bên cạnh nghe, hai tay anh khoanh trước ngực, nói vào một câu: “Mẹ, nếu mẹ cảm thấy phiền toái cho cô ấy thì mẹ đồng ý với chúng con một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Đồng ý cho chúng con chuyển ra bên ngoài.”

Mục phu nhân không cần nghĩ đã cự tuyệt: “Không được, chuyện này đừng nói ra nữa.”

“Hôm nay anh cả nói vậy mẹ tin rồi hả”

“Kình Sâm, chẳng lẽ còn cho rằng lão Đại…” Mục phu nhân nói chuyện lại vô ý nhìn Phó Lưu Âm đang gọi điện thoại: “Đúng là hoang đường quá rồi.”

Mục Kình Sâm muốn mở miệng, Phó Lưu Âm tắt máy: “Mẹ, người yên tâm đi, đúng lúc chị dâu đang trực ở bệnh viện.”

“Khong phải Tinh cảng là của Tưởng tiên sinh sao? Chị dâu con còn phải trực sao?”

“À, chị ấy nói hôm nay đúng lúc phẫu thuật, chị ấy lo lắng cho nên tới đó.”

Xe cứu thương chở Lăng Thì Ngâm tới Tinh cảng, người của Mục gia cũng xuống, Hứa Tình Thâm đến muộn một chút, cô tới phòng cấp cứu, thầy Phó Lưu Âm đang ngồi bên ngoài.

“Chị dâu.”

Hứa Tình Thâm mặc thường phuck nhìn thấy Mục phu nhân, nhanh chóng chào một tiếng.

“Các người đừng gấp, tôi vào xem qua một chút.”

“Bác sĩ Hứa, mong cô giúp đỡ Thì Ngâm một chút.”

Hứa Tình Thâm mỉm cười với Mục phu nhân: “Yên tâm đi.”

Cô đi vào trong, Mục phu nhân nhìn bóng lưng cô lại kéo tay Phó Lưu Âm: “Tưởng thiếu phu nhân này vừa nhìn là người dễ gần, con tốt rồi, con nhìn xem cô ấy không để ý tranh chấp lúc trước, chỉ lấy cứu người làm trọng…”

Hứa Tình Thâm đi vào phòng cấp cứu, nhìn thấy Lăng Thì Ngâm ngồi đó, đang sốt ruột hỏi: “Bác sĩ, tôi không sao chứ? Tôi sẽ không bị liệt chứ?”

“Có phải sợ bị tàn phế không?” Hứa Tình Thâm giương giọng nói, mỉm cười đi tới giường bệnh, cô cúi người nhìn Lăng Thì Ngâm: “Mục thiếu phu nhân, sao cô lại biến thành nhưu vậy rồi hả?”

“Hứa Tình Thâm!”

“Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ thấy tôi liền giật mình sao? Không đến mức đó chứ, bệnh viện Tinh cảng vốn là của tôi.”

Lăng Thì Ngâm hừ nhẹ, đúng là không còn sức nói chuyện, Hứa Tình Thâm dùng sức ấn vào lưng cô ta.

“a…”

Tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra bên ngoài, Mục phu nhân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: “Xảy ra chuyện gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.