Phó Lưu Âm nhịn không được cọ cọ mặt lên vả vai anh, “Anh bảo em không cần ra ngoài, em thật sự không đi.”
“Nhưng anh không bảo em nổ súng.” Mục Kình Sâm vẫn còn sợ hãi, bàn tay xoa xoa lưng cô.
“Anh cả có lẽ đã dùng chìa khóa dự phòng, em sợ anh ta xông tới cho nên mới nghĩ tới biện pháp đó.”&“Phòng chúng ta không có khóa dự phòng, em không cần sợ.”
‘Làm sao Phó Lưu Âm biết mấy thứ này, “Bất quá chờ đến khi em bắn một phát súng, anh cả thật sự rời đi, chỉ là không biết trên đường rời đi có quay lại hay không cho nên em không dám gọi điện cho anh, cũng không dám mở cửa ra ngoài.”
Mục Kình Sâm nâng tay đặt sau đầu cô, “Đi, chúng ta xuống lầu.”
“Mọi người trong nhà có ở dưới đó không?”
“Có đủ.”
Bước chân Phó Lưu Âm cứng lại, “Em không muốn xuống.”
Mục Kình Sâm nhét súng vào trong tay cô, “Cầm lấy, đừng sợ, nếu anh ta dám lộn xộn, anh cho phép em nổ súng.”
Người đàn ông quàng tay lên vai cô, ôm cô ra ngoài, lúc xuống lầu Phó Lưu Âm nghe thấy Lăng Thì Ngâm đang khóc, Mục Kình Sâm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, Phó Lưu Âm ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt của anh, đôi mắt hung ác nguy hiểm, hết sức dọa người.
Mục Thành Quân ngồi trên ghế sofa, nghe thấy tiếng bước chân, anh ta ngẩng đầu, đưa lưng ngồi về phía cầu thang, anh ta lắng tai nghe, thấy tiếng bước chân tuy chỉnh tề nhưng không phải là một người.
Phó Lưu Âm và Mục Kình Sâm đi tới, Mục Thành Quân liếc mắt nhìn thấy hai người, anh ta nhìn lên thấy Phó Lưu Âm đang đúng đó, hầu như lông tóc vô thương.
Anh ta trào phúng bản thân, anh ta đã nói cô sẽ không tự sát,nhưng lúc nghe thấy tiếng súng anh ta không nhịn được mà cảm thấy hoảng hốt.
Mục phu nhân nhìn Phó Lưu Âm, thấy cô không có việc gì trong lòng cũng buông lỏng, nhưng nhìn thấy dưới tay cô đang cầm là một khẩu súng.
Mục phu nhân chỉ vào cô, “Con, các con đang làm gì vậy?”
“Mẹ, lời này mẹ nên hỏi anh cả.” Mục Kình Sâm kéo tay cô, để cô ngồi vào chỗ của mình.
Sắc mặt của Mục phu nhân rất nghiêm túc, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Anh cả, anh làm gì với chị dâu đó là chuyện của các người, nhưng anh làm gì Âm Âm hả?”
Mục Thành Quân nhìn anh, “Anh làm gì Âm Âm hả?”
“Anh tự cầm chìa khóa dự phòng mở cửa phòng em có phải không?”
ừ. Mục Thành Quân không phải không thừa nhận: “Anh và Thì Ngâm xảy ra chuyện, Lưu Âm nhìn thấy rõ, anh chỉ cần cô ấy nói ra một lời công đạo mà thôi.”
“Lúc nào thì chuyện của bọn anh lại cần cô ấy đứng ra rồi hả?”
Mục Thành Quân dựa người vào đằng sau, trong mắt đầy u ám, anh ta nhìn về phía đối diện, gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Thì Ngâm.
“Các người tưởng tôi vô duyên vô cớ phát hỏa sao?” Mục Thành Quân cười lạnh: “Mẹ, mẹ vừa vào nhà liền chỉ trích con, mẹ có hỏi qua vết thương trên mặt con là từ đâu tới không?”
Mục phu nhân nhìn anh ta, lúc này mới phát hiện vết thương trên mặt con trai: “Thành Quân, có chuyện gì xảy ra vây?”
“Người nên trả lời phải là con dâu ngoan của mẹ đấy.” Lăng Thì Ngâm nghe vậy nhịn không được run run, Mục Thành Quân tiếp tục nói: “Hôm nay con ra cửa gặp chuyện không may, nếu không phải là con mạng lớn thì hiện tại mọi người đang nói chuyện với một xác chết đấy.”
“Anh cả.” Mục Kình Sâm trầm giọng cắt lời, anh nhìn Mục phu nhân ở bên cạnh, Mục phu nhân vừa nghe quả nhiên không chịu nổi, bà ngồi sững trên ghế sofa, Mục Triêu Dương mới ra đi không bao lâu cũng vì tai nạn xe cộ, bà đè tay lên ngực mình: “Lão Đại, con nói cho rõ, ai muốn hại con hả?”
“Lăng Thì Ngâm, hiện tại có phải cô nên đứng ra nói một câu hay không?”
Lăng Thì Ngâm cố gắng nhịn đau: “Thành Quân, anh vẫn nói chuyện này là do em làm mà không nghe em giải thích.”
Mục Thành Quân cười lạnh, ánh mắt đảo qua, nhìn thấy Mục Kình Sâm đang ôm Phó Lưu Âm: “Lão Nhị, anh mở cửa phòng em là giả. Chỉ là lúc đó Âm Âm ở trong đó không chịu ra, anh thừa nhận anh bị tức giận làm cho u mê, cho nên cô ấy càng trốn trành anh càng muốn cô ấy phải ra ngoài.”
“Anh cả….” Phó Lưu Âm nghe xong không cam lòng mở miệng: “Chuyện anh và chị dâu dựa vào đâu muốn em phải đứng ra.”
“Em có biết hôm nay xảy ra tai nạn xe cộ vẫn có một cô gái sống chết chưa biết không? Em có biết cô ta là ai không?”
Phó Lưu Âm nhìn vào người đàn ông: “Làm sao em biết được?”
“Lưu Âm, ngày đó bức ảnh là em tự tay đưa cho Lăng Thì Ngâm không, cô gái trong tấm ảnh như thế nào em sẽ không quên được chứ?”
“Cái, cái gì?”
“Cùng Anh bị tai nạn là cô gái trong ảnh, cô ta kêu là Lacy, lúc đó anh đi xe cô ta, xe bị va chạm, lúc đó Lacy bị thương nghiêm trọng, chiếc xe va vào bọn anh không xuống cứu người mà còn va thêm mấy lần nữa. Hiện tại Lăng Thì Ngâm cũng đã thừa nhận là cô ta àm, Lưu Âm, em đưa ảnh cho cô ta vừa lúc cho cô ta một động cơ giết người em hiểu chưa?”
Phó Lưu Âm lắc đầu, không phải như vậy, Mục Thành Quân lúc nãy không hề nhắc tới chuyện này, lúc cô sắp ngã xuống cầu thang, bị hắn nắm lấy mắt cá chân, cô rõ ràng nhìn thấy ánh mắt người đàn ông, đó là ánh mắt muốn đoạt lấy, muốn xâm phạm. Ánh mắt như vậy là không có ý tốt, hắn đuổi theo cô tuyệt đối không phải vì muốn cô ra mặt mà là có tính toán khác.
“Bức ảnh không phải em làm ra, em chỉ nhận chuyển phát hộ chị dâu thôi.”
“Anh cả, lý do này của anh không phải quá gượng ép đấy chứ.” Mục Kình Sâm cười lạnh: “Nếu không phải Lưu Âm nổ một phát súng có phải càng nói chuyện thoải mái hơn không?”
“Lão Nhị, em nghĩ anh có ý đồ gì với em sao?”
Hai anh em giương cung bạt kiếm, Mục Kình Sâm nở nụ cười trào phúng: “Nếu anh không có ý đồ nói ra anh có chịu tin không?”
Lăng Thì Ngâm nghe bọn họ tranh cãi, cô ta biết chuyện này nếu nói thêm thì ngay cả Mục phu nhân cũng không thể giúp đỡ cô ta. Dù sao tai nạn xe cộ là liên quan tới cô ta, dù cố tình hay vô ý thì Mục Thành Quân suýt chút nữa thì chết trong tay cô ta.
“Mục Kình Sâm…” Lăng Thì Ngâm yếu ớt nói, quay đàu nhìn anh ta: “Chuyện này chú hiểu nhầm anh chú rồi, quả thật anh ấy vẫn một mực hỏi Âm Am tại sao lại có mấy bức hình đó, có phải cô ấy muốn cho tôi xem không. Nhưng Âm Âm bị dọa hồ đồ mà chỉ lo chạy trốn…”
Phó Lưu Âm nhếch môi, trong mắt không thể nào tin được.
Thiệt thòi cô còn mềm lòng,sợ cô ta bị Mục Thành Quân đánh chết, không nghĩ tới cô ta dỉnh dậy còn có thể há mồm cắn người.
Đương nhiên Mục Kình Sâm sẽ không tin, nhưng Mục phu nhân ở bên cạnh không kiên nhẫn nói: “Chuyện của Âm Âm để sau lại nói, con bé không có việc gì là tốt rồi, Thì Ngâm,mẹ hỏi con, Thành Quân nói có phải thật không?”
Mục Kình Sâm dựa người ra sau, tiếp lời Mục phu nhân: “Mẹ, đương nhiên là thật, lúc nãy mẹ không nghe chị dâu nói sao? Cô ta nói anh cả vẫn một mực hỏi Âm Âm chuyện tấm ảnh, hiển nhiên chị dâu biết rõ anh cả ở bên ngoài ra sao, cho nên cô ta mới thuê người giết Lucy đó, chẳng qua ngoài dự tính lúc đó anh cả lại ở trong xe.”
Mục phu nhân trầm giọng hỏi: “Thì Ngâm, là vậy sao?”
Thời gian ngắn như vậy Mục Thành Quân không thể nào tra ra được gì, nói đến cùng chỉ là suy đoán, Lăng Thì Ngâm không muốn thừa nhận nhưng trên lưng đau xót làm cô ta đến thở cũng cảm thấy khó.
“Mẹ, sao con có thể hại Thành Quân được chứ?”
Phó Lưu Âm nghe xong lạnh lùng bổ sung một câu: “Chị dâu, không ai nói chị hại anh cả, ý của chúng ta là chị hại cô gái kia.”
Trán Lăng Thì Ngâm đổ mồ hôi lạnh: “Mẹ, người cũng nghe thấy đấy, Thành Quân ở bên ngoài có phụ nữ…”
“Thì Ngâm, Thành Quân sai mẹ sẽ nói nó.Nhưng mà hiện tại Mục gia chỉ có hai người đàn ông, còn làm vậy mẹ thật sự thất vọng rồi.”
“Không có!” Lăng Thì Ngâm nghe xong liền liều mạng lắc đầu: “Việc này không liên quan gì tới con, các người có thể tìm tài xế lái xe tới để đối chất với tôi.”
Cô ta cắn chặt răng, chết cũng không chịu nhận, cô ta biết một khi nói ra thì không riêng gì Mục Thành Quân muốn chỉnh chết cô ta mà Mục phu nhân cũng sẽ không thiên vị cho cô ta một câu.
Phó Lưu Âm nhìn cô ta không nhúc nhích, họa vô đơn chí nói thêm một câu: “Hiện tại truy cứu mấy thứ này cũng vô dụng, con thấy chị dâu hình như bị thương không nhẹ, sẽ không bị tàn tật cả đời đấy chứ?”