Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 386: Chương 386: Chương 256: Thân ái, không việc gì rồi.




Đầu dây điện thoại bên kia ngoại trừ tiếng vang bên ngoài thì chỉ truyền đén tiếng người ngã xuống.

Mục Kình Sâm cảm giác lồng ngực co rút, giống như trống rỗng.

Có người vây xem, chỉ chỉ vào xe anh, Mục Kình Sâm khôn nghe được lời nào.

Anh không nghĩ tới Phó Lưu Âm lại cực đoan như vậy, đôi tay Mục Kình Sâm nắm chặt tay lái, không dám xuống chỉ đành khởi động xe.

Người bên ngoài có ý tốt nhắc nhở, “Báo cảnh sát đi, đã vỡ thành vậy rồi còn không gọi bảo hiểm tới sao?”

Mục Kình Sâm không để lời đối phương vào tai, anh giẫm chân ga, xe trực tiếp đi ra ngoài.

Trong phòng truyền ra tiếng súng, tiếng Phó Lưu Âm ngã sấp xuống vang lên. Mục Thành Quân giơ tay lên, bàn tay hung hăng gõ cửa phòng, “Mở cửa, Phó Lưu Âm, mở cửa!”

Anh ta nhấc chân lên, ra sức đạp cửa, nhưng cánh cửa không hề nhúc nhích.

Ai cũng không nghĩ tới Phó Lưu Âm sẽ làm ra được chuyện như vậy, Mục Thành Quân đạp rất nhiều lần, nhưng cửa không bị đá văng lên.

Anh ta không thể nào không ép buộc mình phải tỉnh táo lại, một lúc nữa Mục Kình Sâm sẽ quay trở lại, anh ta không thể để anh nhìn thấy mình đang ở ngoài cửa phòng của Phó Lưu Âm.

Lăng Thì Ngâm bị Mục Thành Quân đánh một lúc, một lúc lâu vẫn không thể đứng dậy, lưng đau như bị cái gì khác đè lên, không thể nào dậy nôi, cô ta nhìn thấy Mục Thành Quân đuổi theo Phó Lưu Âm lên lầu. hai tay Lăng Thì Ngâm ra sức bò vào phòng khách, cô ta duỗi tay cầm điện thoại, đầu ngón tay chạm tới, cô ta cố nén cảm giác đau đớn, cánh tay duỗi thẳng ra…

Lúc Mục Thành Quân đi xuống vừa lúc thấy cảnh Lăng Thì Ngâm khó khăn mới cầm được điện thoại, cô ta sốt ruột gọi điện cho nhà họ Lăng.

Người đàn ông bước nhẹ nhàng, từng bước lại gần, Lăng Thì Ngâm sắp bấm xong số điện thoại thì cổ tay bị người khác đá trúng, điện thoại bay ra ngoài.

Cô ta tuyệt vọng khóc lớn, “Cứu mạng, cứu mạng!”

Mục Thành Quân ngồi xổm xuống, kéo tóc người phụ nữ, “Cô còn hy vọng ai tới cứu mạng cô?”

“Thành Quân, dù em có hại người khác cũng không hại anh…”

“Có phải hay không thì cô cũng không cần sống nữa.”

Lăng Thì Ngâm quỳ rạp dưới đất không thể động, cô ta không dám khóc lóc, lại càng không dám chỉ trích, sợ nói sai sẽ bị Mục Thành Quân hành hạ.

Người đàn ông ngồi xuống ghế sofa, trong đầu loạn cả lên, anh ta không biết hiện tại Phó Lưu Âm như thế nào, bàn tay chống trán, ngoài cửa truyền đến tiếng động, giọng nói Mục phu nhân truyền vào, “Thành Quân, Thành Quân, con đừng làm chuyện ngu ngốc.”

Bà có chìa khóa cửa lớn, cửa mở ra, Mục phu nhân đi vào, hai người hầu cũng vội vàng đi vào.

Mục phu nhân đi qua phòng bếp, thấy dưới đất bừa bãi, bà nhanh chóng tới phòng khách, nhìn thấy Lăng Thì Ngâm ngã dưới mặt đất.

Sắc mặt Mục phu nhân trắng bệch, nhanh chóng tiến lên, “Thì Ngâm, con không sao chứ?”

“Mẹ, cứu con, cuối cùng mẹ cũng về.”

“Thành Quân…” Mục phu nhân tức giận đến mức cả người đều run, “Con không muốn cho cái nhà này được yên có phải không?”

Mục phu nhân sốt ruột đỡ Lăng Thì Ngâm để cô ta đứng dậy, Lăng Thì Ngâm đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, cô ta nắm chặt tay, không nhịn được lắc đầu, “Không được, mẹ, con đứng không nổi,”

“Thành Quân lại đánh con có phải không?”

Mục phu nhân vung tay với người hầu, “Nhanh, đỡ đại thiếu phu nhân dậy.”

Hai người hầu đi tới, vừa chạm vào cánh tay cô ta liền khóc toáng lên, “Không được, con đứng không nổi, mẹ, con đau không đứng nổi…”

Mục phu nhân vừa thấy, tức giận, “Có phải bị thương không?”

“Lưng con đau quá.”

Mục Thành Quân lạnh lùng nhìn, Mục phu nhân suy nghĩ, không dám gọi điện cho 120, lại không muốn truyền đi ra ngoài, bà khẩn trương gọi cho bác sĩ nhà họ Mục, để cho ông ta qua một chuyến.

“Dưới đất lạnh, trước nghĩ cách đỡ thiếu phu nhân lên ghế sofa đi.” Một người hầu đề nghị.

Mục phu nhân cúp máy, lấy toàn bộ gối trên ghế sofa ra, “Nhanh, cẩn thận một chút.”

Mấy người này khó khăn lắm mới đỡ được Lăng Thì Ngâm dậy, để cho cô ta nằm trên ghế sofa, Mục phu nhân nhìn xung quanh, sắc mặt nghiêm túc, vẫy tay với hai người hầu, “Các người ra ngoài trước đi, còn nữa… chuyện ngày hôm nay không cho nói lung tung với bên ngoài. Các người đã ở nhà họ Mục mười mấy nắm cho nên rất hiểu quy củ của nhf họ Mục.”

“Mục phu nhân yên tâm, chúng tôi hiểu.”

Thấy hai người kia ra ngoài, sắc mặt Mục phu nhân càng khó coi, bà là người không hay bị tức giận, Mục phu nhân gầm lên với Mục Thành Quân, “Con nói đi, tại sao lại đánh Thì Ngâm thành như vậy?”

Bà nhìn xung quanh, cảm thấy nghi ngờ, lúc ra ngoài rõ ràng Phó Lưu Âm ở trong nhà, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy không thể nào trốn tránh một mình được, “Lưu Âm đâu?”

Mục Thành Quân rũ mắt, không nói gì, trong lòng Mục phu nhân cảm thấy không yên, “Mẹ hỏi con đấy, Lưu Âm đâu?”

Lúc Mục Kình Sâm đi vào, mấy người trong phòng khách không thèm nhìn mà nhanh chóng bước lên lầu.

Mục phu nhân hoảng sợ, “Lão Nhị”!

Người đàn ông bước lên cầu thang được mấy bước, bỗng nhiên dừng chân, anh nhìn mấy người phía dưới, trong mắt lộ ra vẻ hung ác.

“Lão Nhị…”

Mục Kình Sâm không ở lại, đôi chân thon dài bước lên cầu thang, nhanh chóng đi tới lầu hai.

Liếc mắt nhìn liền thấy phía cuối hành lang, căn phòng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, lúc Mục Kình Sâm nhấc chân lên lại cảm giác chân mình nặng ngàn cân. Anh đi tớ cửa phòng, lúc vừa nâng chân lên lại cảm giác nặng tựa ngàn cân. Anh đi tới trước cửa, trong lòng vẫn mong chờ, anh giơ tay lên gõ cửa.

Nhưng bên trong không có một chút động tĩnh.

Mục Kình Sâm nhìn cửa, trái tim như bị khoét một lỗ lớn, bàn tay lại đặt lên cửa gõ nhưng vẫn không ai mở cửa ra, sợ nhìn thấy một người hoảng sợ nhào vào lòng anh, nói với anh cuối cũng anh cũng trở lai.

Mục Kình Sâm dựa đầu vào cánh cửa, bàn tay sờ vào túi quần, chạm tới chía khóa bên trong.

Người đàn lấy chìa khóa ra, không hề do dự, nói không chừng Phó Lưu Âm vẫn còn nguyên vẹn.

Anh mở cửa, đẩy ra một khe nhỏ, đẩy ra.

Bỗng nhiên một họng súng chĩa vào mi tâm của anh, trong đầu Mục Kình Sâm mù mờ, tầm mắt nhìn chằm chằm cô gái trước mặt.

Cánh tay Phó Lưu Âm run rẩy, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt anh, người đàn ông nhanh chóng bắt lấy cổ tay cô, lấy súng trong tay cô.

Anh dùng một tay ôm cô vào ngực, “Không có việc gì rồi, không có việc gì rồi.”

Phó Lưu Âm nhìn ra cửa, bên ngoài không có ai, cô đưa ta nắm góc áo của anh, “Em… em sắp bị hù chết rồi.”

“Tiếng súng trong điện thoại là chuyện gì?” Mục Kình Sâm buông cô ra, đứng lên, lại nhìn khắp người cô một lượt, “Không bị thương ở đâu chứ?”

“Anh yên tâm, em không ngốc, chẳng lẽ còn có thể chĩa súng vào mình sao?”

Mục Kình Sâm cầm cánh tay cô, “Vậy sao em không thèm nói với anh một tiếng?”

Lại hại anh cả đường đi giống như tên điện, hận không thể chắp thêm hai cái cánh cho xe.

“Em lại không biết anh cả có còn ở bên ngoài hay không, lúc đó em sợ đến động cũng không dám động, em sợ em vừa nói anh ta sẽ biết em lừa anh ta.”

Mục Kình Sâm đứng trước mặt cô, xác định cô không có việc gì, lúc nãy mới nhẹ nhàng ôm cô vào ngực.

Anh và cô kết hôn, anh muốn giấy đăng kí kết hôn, thật sự chỉ vì muốn thừa kế tài sản. Chỉ là anh không nghĩ tới lúc nghe thấy tiếng súng đó anh lại khẩn trương sợ hãi như vậy.

“Mẹ đã về sao?”

“Đã về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.