Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, Phó Lưu Âm sốt ruột mò mẫm điện thoại trong túi, không phát hiện điện thoại của mình đâu, cô nhìn xung quanh một vòng lúc này mới phát hiện ra điện thoại ở trên bàn học.
Cô khẩn trương bước tới, càm điện thoại bấm gọi cho Mục Kình Sâm.
Mấy thời gian ngắn ngủi, bên đầu kia điện thoại vang lên tiếng người đàn ông: “Alo/”
“Cứu, cứu mạng.”
Mục Kình Sâm nghe xong, trong lòng cả kinh: “Làm sao vậy? Em ở đâu?”
“Tôi ở nhà, anh mau trở lại đi… anh trai anh… anh trai anh nổi điên rồi.”
“Sao lại thế này?” Mục Kình Sâm vừa hỏi vừa nhanh chóng bước tới bãi đậu xe.
“Tôi cũng không biết, sau khi anh ta trở về liền phát điên, Lăng Thì ngâm bị anh ta đánh không thể nhúc nhích, hiện tại anh ta đang ơ bên ngoài phòng, tôi sợ lát nữa anh ta phá cửa đi vào.”
“Mẹ đâu?”
“Mẹ ra ngoài rồi.”
Mục Kình Sâm ở cửa xe, nhanh chóng ngồi vào, anh đóng cửa thuần thục khởi động xe: “Hiện tại tôi lập tức trở về, dù thế nào cũng không được để anh ấy mở cửa.”
“Tôi biết rồi.”
Một tay Mục Kình Sâm điều khiển tay lái, xe như bay chạy đi: “Còn nữa, đến tủ đầu giường phía tôi nằm, cuối ngăn kéo tôi có để một khẩu súng, em cầm nó ra.”
“Lấy súng sao?”
“Tôi đã dạy em làm sao để bắn rồi.”
Phó Lưu Âm nắm tay lại: “Nhưng anh ta là anh trai anh.”
“Nếu anh ta muốn khi dễ em, cho dù là anh trai tôi cũng không được.”
Mục Kình Sâm đánh tay lái, xe cạt qua lòng đường phát ra âm thanh chói tai: “Âm Âm, đừng sợ, chỉ cần em không mở cửa, cánh cửa đó anh ta không vào được, dù anh ta có đạp thế nào cũng đạp không được, cho nên dù nghe thấy tiếng gì cũng không được ra cửa.”&“Được.” Phó Lưu Âm khẩn trương nắm tay: “Tôi tắt máy, anh lái xe đi.”
“Không cần tắt máy, em để chế độ xin đừng gác máy, như vậy anh mới có thể biết em không có việc gì.”
Trong lòng Phó Lưu Âm buông lỏng, đây có lẽ là cảm giác an toàn: “Được.”
Cô bật âm lượng điện thoại, sau đó đến từ đầu giường cầm lấy súng bên trong mà Mục Kình Sâm để.
Mục Thành Quân ở bên ngoài không có tiếng động gì, nhưng Phó Lưu Âm không dám ra ngoài, ai biết anh ta có đi hay không?
Cô cũng không biết Lăng Thì Ngâm ở dưới kia như thế nào, chẳng lẽ hôm nay Mục Thành Quân muốn quậy đến mức không có người chết thì không thể.
Phó Lưu Âm đi tới cửa sổ, cô nhìn thấy hai người hầu đang đứng trong sân, cô vội vàng chạy tới cửa sổ hô: “Cứu mạng.”
“Nhị thiếu phu nhân.” Khoảng cách tầng hai không cao, cho nên tiếng kêu vẫn có thể nghe thấy.
“Nhanh gọi điện thoại cho mẹ.”
“Nhị thiếu phu nhân yên tâm, đã gọi rồi.”
Trong lòng Phó Lưu Âm buông lỏng không ít, mặc kệ Mục Kình Sâm hay là Mục phu nhân ai về trước, chỉ cần một trong hai người về thì Mục gia mới không có việc gì.
“Rất lâu sau ngoài cửa vẫn không có tiếng động gì, Phó Lưu Âm buông thõng cánh tay đang cầm súng.
Cô không dám nói nhiều với Mục Kình Sâm, sợ anh lái xe sẽ phân tâm, sẽ không ai toàn.
Phó Lưu Âm nhìn thời gian, hiện tại Mục gia như cái nhà giam tự hồ nếu không có người ở bên ngoài cứu các cô thì các cô chỉ còn con đường chết.
Cô ngồi xuống mép giường, đột nhiên bên ngoài có tieegns đọng truyền vào lỗ tai cô.
Âm thanh này rõ ràng là có người cầm chìa khóa mở cửa.
Phó Lưu Âm nhanh chóng đứng dậy, cầm theo súng: “Ai vậy?”
Cô biết cũng chỉ là hỏi thừa mà thôi, người bên ngoài cầm chìa khóa trong tay, Phó Lưu Âm có thể nghe thấy tiếng chìa khóa va chạm vào nhau truyền đến lỗ tai.
Chìa khóa dự phòng thông thường sẽ để trong phòng Mục phu nhân, mà Mục Thành Quân nhất định lúc nãy đã vào cầm chuỗi chìa khóa này.
Phó Lưu Âm đi tới sau cửa, cô nghe thấy tiếng Mục Thành Quân đổi chìa khóa, sau đó tra vào ổ khóa, lại dùng sức mở ra…
Chỉ là cửa vẫn chưa bị mở ra, vậy chứng tỏ chìa khóa không đúng.&Phó Lưu Âm càng lo lắng, Mục Kình Sâm vẫn còn đang lái xe, dọc đường về xông qua liên tiếp mấy cái đèn đỏ, anh đã sớm không để ý tới mấy cái đèn giao thông này rồi.
“Âm Âm, Âm Âm?” Anh gọi mấy tiếng, không đợi cô trả lời.
Trong lòng Mục Kình Sâm càng khẩn trương, dù sao anh cũng rất hiểu Mục Thành Quân, từ khi Mục Thành Quân bị Tân gia hại đến nay cả người anh ấy liền không bình thường, tâm lý đã văn vẹo rồi.
“Phó Lưu Âm…” Mục Kình Sâm ra sức gọi.&Phó Lưu Âm giơ súng lên, nhắm họng súng ngay cánh cửa đang đóng, cô sợ không đợi đến khi Mục Kình Sâm và Mục phu nhân về thì cô phải tự bảo vệ mình: “Anh cả.”
Động tác ngoài cửa dừng lại, Phó Lưu Âm tiếp tục nói: “Anh cả, em chỉ muốn ở Mục gia sống yên bình qua ngày, anh là anh cả của Kình Sâm cũng là anh cả của em, nếu hôm nay anh thật sự xông vào cánh cửa này, anh để cho mẹ và Kình Sâm nhìn chúng ta thế nào đây?”
Mục Kình Sâm ngừng lại động tác, lại đổi một chìa khác tra vào, tay Phó Lưu Âm run run: “Anh không được làm nữa.”
“Âm Âm, mấy ảnh chụp đưa cho Lăng Thì Ngâm em đã nhìn thấy sao?”
Phó Lưu Âm nhíu mày: “Anh vì chuyện này sa? Nếu muốn nói thì em sẽ giải thích.”
“Vậy có vừa ý vừa bức ảnh không?”
Phó Lưu Âm nắm chặt súng: “Anh cả, anh cũng biết tính tình của Kình Sâm, nếu hom nay anh thật sự vào căn phòng này, anh ấy sẽ không bỏ qua cho anh.”
Chìa khóa đổi hết cái này sang cái khác, Mục Thành Quân tựa hồ không bỏ cuộc.
Phó Lưu Âm lùi vê sau, lại lui đến cạnh giường: “Anh cả, nếu anh thật sự dám xông tới, em sẽ chết trước mặt anh.”
Những lời này thật sự truyền vào lỗ tai Mục Kình Sâm.
“Phó Lưu Âm, em đang nói hươu nói vượn gì đấy?” Người đàn ông giận dữ, đấm vào tay lái, hận không thể để đoạn đường phía trước biến mất, Mục Thành Quân không tin lời Phó Lưu Âm, anh ta không tin cô có lá gan này.
Anh ta cầm khóa, dùng sức ấn, lại không có cách nào mở ra.
Phó Lưu Âm nhìn xung quanh, tựa hồ đang tìm gì đó, cô cố gắng để cho cảm xúc mình bị kích động đồng thời cố gắng làm cho khẩu khí của mình đầy sợ hãi: “Đừng có vào, đừng có vào, tránh ra…”&Trong người Mục Thành Quân như có ngọn lửa đang dốt, nghe thấy tiengs kêu ngược lại càng hưng phấn.
“Có phải anh muốn em chết ở đây hay không? Để anh không có cách nào giao đãi với mẹ và Kình Sâm?”
Phó Lưu Âm hét lên sau đó bỗng nhiên nâng súng lên.
Ầm - -
Tiếng súng vang lên trong tai, Mục Thành Quân dừng động tác.
Mục Kình Sâm giẫm phanh, xe không biết đụng vào đâu, gương mặt đỏ bừng: “Phó Lưu Âm!”