Sau đó Lăng Thì Ngâm có thể nghĩ đến chuyện tiếp theo sẽ gặp phải là gì.
Phó lưu Âm giúp cô ta mộ taty: “Buông ra!”
“Cứu… cứu tôi.”
Mục Thành Quân đi tới trước mặt hai người, anh ta từ trên cao nhìn xuống Lăng Thì Ngâm, trên người anh ta vốn đã có khí tức âm u, lúc nãy ánh mắt anh ta vô cùng âm lãnh, lại thêm vết thương trên mặt, càng giống ác quỷ dưới địa ngục.
“Lão công… anh làm sao vậy?”
Mục Thành Quân chỉ vào mặt mình: “Cô hỏi vết thương trên mặt tôi?”
“Vâng, anh không sao chứ?”
“Không phải cô muốn tôi chết sao?”
Lăng Thì Ngâm đầy khó hiểu, hoảng sợ lắc đầu: “Em nghe không hiểu ý của anh là gì.”
“Nghe không hiểu, XXR8T08, bảng số xe này cô cảm thấy quen không?”
Đôi môi Lăng Thì Ngâm run run, tròng mắt xoay vòng: “Em không biết.”
“Vậy cô gái ngồi trong xe? Cô cũng không biết sao?”
“Không biết, em khong biết.”
Lăng Thì Ngâm cảm thấy mình sắp bị Mục Thành Quân bức điên rồi, cô ta giống như đang đứng trên núi, không dám nhìn thẳng, lại càng không dám quay đầu. cánh tay Phó Lưu Âm bị cô ta cầm lấy, cô muốn tránh ra: “Anh cả, chị dậu, nếu đó là chuyện nhà anh chị thì em không tiện tham gia vào, em lên lầu trước.”
Lăng Thì Ngâm nghe thế càng ra sức ôm chặt cô, Mục Thành Quân đưa mắt nhìn Phó Lưu Âm.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Phó Lưu Âm khẩn trương nói: “Kình Sâm gọi điện thoại bảo sắp về nhà, nói muốn ra ngoài ăn tối với em, em nghĩ anh ấy sắp về đến nhà rồi.”
“Nghe thấy không?” Mục Thành Quân nhìn Lăng Thì Ngâm: “Lưu Âm muốn ra ngoài, cô buông cô ấy ra.”
Cái tên này từ trong miệng anh ta nói ra mang theo âm trầm khủng bố, Phó Lưu Âm giật lấy cổ tay Lăng Thì Ngâm nhưng lúc này Lăng Thì Ngâm hoàn toànx em Phó Lưu Âm là ngọn cỏ cứu mạng.
Cô biết, nếu cô kéo Phó Lưu Âm ở lại thì Mục Thành Quân có lẽ sẽ cố kỵ người khác ở đây, mà hả thủ lưu tình với cô ta, nếu cô ta buông tay, vậy cô ta sẽ chết ngay tại chỗ rồi.
“Lão công, làm sao em có thể hại anh được? Anh hiểu rõ tính cách của em mà.”
“Chiếc xe kia lúc đó không chỉ có người phụ nữ kia mà còn có cả tôi.” Lăng Thì Ngâm không ngừng ẩn nhẫn nhưng trong lòng cô ta vẫn không nhịn được giật mình, cô ta chỉ cho người phụ nữ kia một chút dạy dỗ, căn bản không nghĩ tới Mục Thành Quân cũng ở trên xe.
Đôi môi cô ta run lên, hàm răng cắn chặt: “Cái gì mà người phụ nữ kia? Anh ở cùng một chỗ với ai?”
Phó Lưu Âm tức giận, đó là chuyện giữa hai vợ chồng bọn họ, dựa vào đâu mà kéo cô vào?
Cô nắm chặt cổ tay lăng Thì Ngâm ra sức kéo, Mục Thành Quân thấ vậy bỗng nhiên vươn tay ôm lấy bả vai Phó Lưu Âm.
Phó Lưu Âm cả kinh, mùi nước hoa trên người đàn ông xông vào mũi, cô khẩn trương đến nỗi tóc gáy đều dựng lên, Lăng Thì Ngâm mở to hai mắt: “Anh…”
Một tay Mục Thành Quân đặt lên tay cô, anh ta không một chút biểu tình nhìn Lăng Thì Ngâm: “Buông ra!”
Lăng Thì Ngâm không chịu buôgn tay, cánh tay khác củan ah ta càng ôm chặt Phó Lưu Âm vào lòng.
“Buông!” Phó Lưu Âm thẹn quá hóa giận, kêu một tiếng, khủy tay huých vào người anh ta.
Mục Thành Quân vẫn khôgn buông tay, sức lực của anh ta lớn hơn nhiều so với Phó Lưu Âm, cánh tay Lăng Thì Ngâm bị anh ta đẩy ra, cô ta đứng không vững, ngã về sau sofa.&“Cô không biêt tôi ở trên xe hay là muốn cái mạng này của tôi?”
Lăng Thì Ngâm run run, làm sao dám thừa nhận: “Lão công, trên đời nà người không hy vọng anh gặp chuyện không may chính là em…”
Phó Lưu Âm lùi ra sau, cô muốn chạy đi, ánh mắt liếc qua nhìn thấy Mục Thành Quân cầm gì đó trên bàn trà ném vào người Lăng Thì Ngâm.
Một tiếng vang truyền vào lỗ tai Phó Lưu Âm, cô cả kinh lòng bàn chân như đính đinh đứng ngay tại chỗ, Lăng Thì Ngâm không kịp phản ứng càng không kịp cầu xin tha thứ, loại đau đớn này như trời ập xuống, cô ta chỉ biết tầm mắt mơ hồ, nhìn cái gì cũng không rõ.
Phó Lưu Âm nhìn thấy vết máu từ trên tránh Lăng Thì Ngâm chảy xuống, lúc trước cô đã thấy qua vết thương trên mặt Lăng Thì Ngâm, lại chưa bao giờ nhìn thấy cô ta bị đánh trước mặt mình.
Phó Lưu Âm cảm thấy cả người không thể nhúc nhích, đừng nói là chạy đi, ngay cả bước một bước cũng khó.
Mục Thành Quân cúi người, cầm lấy cổ áo Lăng Thì Ngâm nhấc cô ta lên: “Ngay cả tôi cũng dám hai có phải không?”
“Không có.” Lăng Thì Ngâm không ngừng lặp lại: “Lão công, em khong có…”
Cánh tay Mục Thành Quân vung lên, ném cô ta ra ngoài, Lăng Thì Ngâm như bao tải rách rơi xuống đất.
Người đàn ông tiến lên, Lăng Thì Ngâm có sức phản kháng, chỉ là không kịp kêu lên thì Phó Lưu Âm nhìn vết máu của cô ta chảy ra, Lăng Thì Ngâm muốn chạy đi lại bị Mục Thành Quân kéo lại.
Hai người đi tới phòng ăn, Phó Lưu Âm khó khăn lắm mới có thể nhấc chân, cô muốn lên lầu, lại nhìn thấy Mục Thành Quân đang ấn Lăng Thì Ngâm dưới mặt đất.
Lăng Thì Ngâm muốn đứng lên, Mục Thành Quân tiến lên quơ tay nhấc một cái ghế bên cạnh.
Sắc mặt Phó Lưu Âm tái mét, thốt ra: “Cẩn thận!”
“Ầm - - “
Chiếc ghế nện lên lưngLăng Thì Ngâm, cô ta kêu lên một tiếng đau đớn, cả người nằm trên mặt đất.
Đúng là đáng sợ, trong đầu Phó Lưu Âm không nghĩ được gì khác, cô chỉ cảm thấy Mục Thành Quân giống như ma quỷ, cô lùi ra sau, lùi đến đầu cầu thang.
Ngón tay Lăng Thì Ngâm giật giật, đầu cũng nhúc nhích, cô ta ngẩng đầu nhìn Phó Lưu Âm.
“Cứu - - “
Ánh mắt Muc Thành Quân cũng nhìn qua, cả nhà họ Mục lớn như vậy hiện tại chỉ có ba người bọn họ. Phó Lưu Âm nắm chặt tay, cả người bị kéo căng như dây cung, cô chợt thấy Mục Thành Quân nhấc chân.
Cô quá sợ hãi, cảm giác sợ hãi ập đến, người đàn ông bước tới, Phó Lưu Âm không nghĩ được gì, muốn xoay người chạy lên lầu hai.
Phó Lưu Âm không kêu cứu mạng, cả căn phòng không có người ngoài, cô và Lăng Thì Ngâm không ai là đối thủ của Mục Thành Quân. Cô nghe được tiếng bước chân thùng thùng chạy đi, cô còn có thể nghe thấy tiếng bước chân của Mục Thành Quân, hai âm thanh như hòa vào một chỗ, lộn xộn vô cùng.
Khó khăn lắm mới có thể leo lên bậc cầu thang, Phó Lưu Âm lại bị trượt chân, lần này ngã trên mặt đất làm cho cô cảm thấy hai mắt hoa lên.
Phó Lưu Âm căn bản không có thời gian phản ứng, mắt cá chân của cô bị người ta cầm lấy, cô hét lên một tiếng, cả người theo bản năng được huấn luyện, hai tay chống xuống, xoay người ra sau, đùi phải thẳng ra, tập trung sức lực đá qua.
Lần này đá đúng cánh tay Mục Thành Quân, anh ta đau đến nỗi buông ta ra, cả người theo quán tính lùi ra sau, may mà phản ứng nhanh cho nên có thẻ kịp thời bám vào tay vin bên cạnh.
Đợi đến khi anh ta đứng vững, Phó Lưu Âm đã đứng dậy, cô nhanh chóng chạy đi, người đàn ông khẩn trương đuổi theo, mắt thấy cô đến trước cửa, Phó Lưu Âm dừng lai, suýt chút nữa thì ngã, cô mở cửa đi vào, Mục Thành Quân nhìn thấy cánh cửa đóng ngay trước mặt mình.
Ngón tay Phó Lưu Âm run rẩy khóa trái, vừa khóa xong, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.
Cả người cô kiệt sức, Phó Lưu Âm dựa trán vào ván cửa, suýt chút nữa, nếu cô chậm môt chút, Mục Thành Quân đã có thể xông vào.
Phó Lưu Âm đưa tay ôm ngực, trái tim của cô sắp nhảy ra ngoài rồi.
Thì ra lúc Mục Thành Quân thô bạo, so với sài lang mãnh thú còn đáng sợ hơn.&Phó Lưu Âm không dám ở lại, cô lùi ra sau, ngồi lên giường.&