“Yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ cứu cô.” Hứa Tình Thâm ngồi dậy: “Chuẩn bị phẫu thuật.”
“Từ từ.” cô gái nghe thế, lần thứ hai giữ chặt tay cô: “Di động của tôi……”
“Đã là lúc nào rồi?”
“Di động!”
y tá chỉ chỉ bên cạnh: “Nơi đó đều là đồ của cô, yên tâm đi, không mất được.”
“Người đàn ông cùng bị mang đến đây cùng tôi đâu?”
“Cô đừng chậm trễ thời gian nữa, lúc chúng tôi đến đây chỉ thấy một mình cô, làm gì có người đàn ông nào?”
cô gái kia lắc đầu: “Không thể nào, không thể nào, lúc ấy chúng tôi ngồi chung ở một chiếc trên xe, anh ấy không thể nào không có việc gì……”
Hứa Tình Thâm cong lưng, bàn tay đè lại bả vai cô gái: “Cô còn như vậy thì thật sự cô không còn nhìn thấy người đàn ông này nữa đâu.”
“Là vợ của anh ấy, là vợ của anh ấy tìm người đâm xe tôi.” Cô gái kích động, thật vất vả nói xong câu đó sau liền ngất đi.
Y tá lẩm bẩm: “Đã lúc nào rồi, không phải cô là bồ nhí sao? Tôi thấy tinh thần của cô ta cũng tốt đấy, nói nhiều như vậy có lẽ không có vấn đề gì lớn phải không?”
“Không nhất định, có người một phút trước còn tung tăng nhảy nhót, cho rằng mình bị vết thương nhẹ, ngay sau đó có khả năng bệnh tình chuyển biến xấu.”
Hứa Tình Thâm không dám qua loa, phân phó y tá cầm điệnthoại sau đó bước nhanh đi ra ngoài.
Mấy giờ sau.
Hứa Tình Thâm từ phòng phẫu thuật đi ra, cô khẽ thở dài, phẫu thuật vừa rồi cũng thật nguy hiểm, chẳng qua vẫn là gặp dữ hóa lành.
cô gái kia tỉnh dậy đã sắp tối rồi.
Hứa Tình Thâm đứng ở bên cửa sổ, nghe được tiếng rên rỉ, cô xoay người đi đến trước giường bệnh, “Cô đã tỉnh.”
“Tôi đang ở đâu?”
“Đương nhiên là bệnh viện.”
“Ta không chết sao?”
Hứa Tình Thâm cho tay vào túi: “Di động của cô có mật khẩu, chúng tôi không mở được khóa, không có cách nào gọi điện báo cho người nhà của cô.”
“Có phải tôi bị thương rất nghiêm trọng hay không?”
“Còn may, một cây xương sườn đâm xuyên phổi, ít nhất hiện tại không có việc gì.”
Cô gái kia nhếch môi: “Bác sĩ, cô thật biết nói đùa.”
“Lúc cô hôn mê thì cảnh sát đã tới.”
“Báo cảnh sát sao?”
“Cô đã nói có người muốn mưu sát cô, có thể không báo cảnh sát sao?”
Người phụ nữ nhìn xung quanh: “Tôi muốn gọi điện thoại, điện thoại của tôi đâu?”
Hứa Tình Thâm lấy di động của cô ta từ trong túi ra: “Đừng quên báo cho người nhà của cô trước.”
“Được.”
“Bảo bọn họ chuẩn bị tiền cho đủ.”
“……”
Hứa Tình Thâm đi ra ngoài an bài một người y tá tiến vào, lúc về đến nhà thì trời đã tối, thời gian trôi qua thật nhanh, một ngày lại đi qua.
Từ sau khi Mục Triêu Dương chết, Mục phu nhân hầu như không ra ngoài, hôm nay thật sự từ chối không được, bà vừa ra cửa thì gọi Lăng Thì Ngâm: “Thì Ngâm, lão Đại và Lão Nhị không có ở nhà, chỉ có con và LưuÂm…”
“Mẹ, con biết mẹ lo lắng cái gì, mẹ yên tâm đi, con và Âm Âm không có việc gì.”
“Vậy là tốt rồi.”
Mục phu nhân rời đi, Lăng Thì Ngâm ngồi ở trong phòng khách xem TV, Phó Lưu Âm xuống dưới thì Lăng Thì Ngâm tăng âm lượng TV cao một chút.
“Phó Lưu Âm, cô lại đây.”
Phó Lưu Âm rót cốc nước, đi qua vài bước, cô nhanh chóng ngồi xuống ghế sofa: “Có việc gì sao?”
“Cô thành thật nói cho tôi biết, những ảnh chụp đó cô lấy từ đâu ra?”
Phó Lưu Âm nhếch môi: “Cái gì mà ảnh chụp?”
“Đừng giả bộ hồ đồ với tôi!”
“Tôi thật sự không biết.” Phó Lưu Âm đặt cốc nước trên bàn trà, cô xòe tay ra: “Cô nói rõ ánh chụp cho tôi, tôi sẽ nói cho cô biết.”
Lăng Thì Ngâm nhìn xung quanh, thấy người hầu đều đang bân, cô ta giảm nhỏ âm lượng TV.
“Những ảnh chụp đó, không nói gạt cô, tôi thật sự đã nhìn.”
Nghe xong lời Phó Lưu Âm nói, Lăng Thì Ngâm không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng khuôn mặt vẫn trắng bệch như tờ giấy: “Cô đều thấy?”
“Đúng vây.”
Lăng Thì Ngâm ngơ ngẩn ngồi trên sô pha, Phó Lưu Âm muốn nói cái gì, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về.
“Phó Lưu Âm, những ảnh chụp có liên quan tới cô đúng không?”
“chẳng lẽ cô cho rằng, là tôi tìm người đi quyến rũ anh cả? Rồi chụp mấy bức ảnh đó đưa cho cô?”
Lăng Thì Ngâm cắn răng” “Vì cái gì các người đều muốn hại tôi?”
“Không ai hại cô cảm chỉ là chuyện như vậy bị cô gặp phải mà thôi.”
Một người hầu từ trong bếp đi ra, hai người nhìn nhau, không ai mở miệng.
“Đại thiếu phu nhân, Nhị thiếu phu nhân, có muốn ăn cơm không?”
Phó Lưu Âm nhìn thời gian: “Kình Sâm không về ăn cơm tôi, cô hỏi chị dâu đi, xem anh cả có về không.”
“Đại thiếu phu nhân?”
Lăng Thì Ngâm ngồi trên sô pha, không nói một lời, ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến, Phó Lưu Âm quay đầu nhìn thấy Mục Thành Quân đang đi về hướng này.
Không xong, chẳng lẽ dêm nay phải ăn cơm tối với bọn họ hay sao?
Phó Lưu Âm đứng lên, muốn tìm cớ lên lâu, chờ đến lúc Mục Thành Quân đến gần cô mới thấy người đàn ông có gì đó không thích hợp.
trên mặt Mục Thành Quân bị thương, nơi thái dương có băng gạc lại, một bên má bị thương.
Lăng Thì Ngâm nhìn bộ dạng này của anh ta liền khiếp sợ: “Lão công, anh làm sao vậy?”
Mục Thành Quân nhìn người hầu bên cạnh: “Các ngươi đều đi ra ngoài.”
“Mục tiên sinh?”
“Đi ra ngoài, tất cả đều đi ra ngoài.”
Người hầu nhìn Lăng Thì Ngâm và Phó Lưu Âm sau đó vào phòng bếp, gọi một người hầu khác ra ngoài.
Mục Thành Quân xoay người đi ra cửa, cửa khóa trái, trong lòng Phó Lưu Âm tê dại, cô nhấc chân chạy đi.
“Đừng……” Lăng Thì Ngâm thấy thế, đưa tay giữ chặt tay cô: “Đừng đi, đừng đi.”
“Đây là chuyện giữa hai người các ngươi, buông tôi ra!”
Lăng Thì Ngâm dùng sức, như thế nào cũng không chịu buông tay, Phó Lưu Âm nhìn lại, nhìn thấy Mục Thành Quân đang bước nhanh tới.