Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 382: Chương 382: chương 254 - 2




trước cửa lầu ba phòng, lúc này chỉ còn lại vợ chồng Mục Thành Quân. Tầm mắt Lăng Thì Ngâm đã sớm mơ hồ, nếu nói sự tình lúc trước vẫn là suy đoán mà nói, vậy những bức hình này thì sao đây?

Đây là là cô gái kia trắng trợn khiêu khích cô ta sao? Lăng Thì Ngâm cầm những ảnh chụp tới trước mặt Mục Thành Quân, “Thành quân, anh không có gì muốn giải thích sao?”

“Giải thích cái gì?”

Lời này đụng đến trong lòng Lăng Thì Ngâm, cô ta cảm thấy đau lòng vô cùng, như là đã bị đụng thành một cái động lớn. “Anh chẳng nỡ nói một câu mấy tấm ảnh chụp này là ghép sao?”

“Tôi nói như vậy, cô sẽ tin sao?”

Mục Thành Quân xoay người về phòng, Lăng Thì Ngâm nhanh chóng theo vào, “Thành quân!”

Người đàn ông dừng bước, Lăng Thì Ngâm không thể nào không quan tâm, cô ta kích động: “Người phụ nữ này là ai? Cô gái trong ảnh chụp, cô ta là ai?”

Mục Thành Quân giật mấy tấm hình: “Cô muốn hỏi rõ làm cái gì?”

“Thành quân, anh là chồng của em đấy!”

“Chẳng lẽ bởi vì ảnh chụp này mà hiện tại tôi không phải là chồng của cô sao?”

Lăng Thì Ngâm cắn chặt hàm răng: “Cho nên buổi tối anh về muộn có phải liên quan tới cô ta hay không?”

Mục Thành Quân đi đến bên cửa sổ, móc ra bật lửa, lạch cạch bật lên, ngọn lửa nhanh chóng cắn nuốt ảnh chụp trong tay, Lăng Thì Ngâm tiến lên vài bước, người đàn ông liếc nhìn cô ta: “Cô còn gì muốn hỏi sao?”

“Em không chịu nổi, Mục Thành Quân, lúc kết hôn anh không phải như vậy…”

“Có một số việc, nếu cô không phải tận mắt nhìn thấy, cần gì phải hoài nghi làm gì?”

Lăng Thì Ngâm không thể tiếp thu thái độ như vậy của người đàn ông: “Thành quân, từ khi em gả đến Mục gia, đến tột cùng là có nơi nào xin lỗi với anh chứ?”

người đàn ông quẳng tấm tấm hình đang đốt cháy vào trong thùng rác: “Nếu vấn đề này cô không chịu đựng được thì giữa chúng ta chẳng còn gì để nói.”

“Cái gì kêu không có gì để nói?” Lăng Thì Ngâm đưa tay đè lại cánh tay người đàn ông: “Thành quân, chúng ta sống thật tốt có được không? msẽ hiếu kính mẹ, cố gắng chăm sóc gia đình này, chúng ta vẫn giống như trước kia vậy……”

Di động trọng túi Mục Thành Quân bỗng nhiên vang, người đàn ông nhìn biểu hiện trên màn hình, vẫn chưa bắt máy.

“Là ai gọi tới?” Lăng Thì Ngâm kích động tiến lên muốn giật lấy di động của anh ta, người đàn ông không kiên nhẫn đẩy cô ta ra: “Đủ rồi có được không?”

“Là người đàn bà kia có phải không?”

“Thật không thể hiểu nổi” . Mục Thành Quân cầm di động, bước nhanh ra cửa.

Lăng Thì Ngâm đi theo sau, tới cửa, cô ta đưa tay muốn đi ôm eo người đàn ông lại bị Mục Thành Quân một chân đá văng ra.

Mục Thành Quân đi xuống lầu, Phó Lưu Âm đưa thư xong liền trở về phòng của mình, chỉ là không bao lâu, người hầu gõ cửa phòng, nói là Mục thái thái làm nàng xuống lầu.

cô không thể trốn tránh, lúc ra cửa còn suy nghĩ có phải Lăng Thì Ngâm và Mục Thành Quân ầm ĩ hoặc là gây ra chuyện gì cho nên Mục phu nhân muốn tìm cô tính sổ hay không?

Đi tới chỗ rẽ của cầu thang, vừa lúc Mục Thành Quân đi xuống lầu, người hầu chạy nhanh chào hỏi qua: “Mục tiên sinh.”

Phó Lưu Âm nhìn anh ta, quần áo trên người Mục Thành Quân sạch sẽ như cũ, nhìn không ra có dấu hiệu bị xé rách, một tay cho vào túi, một tay kia còn cầm di động, anh ta cười cười kì quái: “Vợ lão Nhị, cảm ơn em đã cầm hộ chuyển phát nhanh cho Thì Ngâm.”

“Anh cả, đó là chuyện bình thường, bất quá chuyện này có điểm đáng ngờ, lúc người nọ đưa cho em, phong thư vậy mà bị người mở ra, nhưng em không thấy……”

vòng cung nơi khóe môi Mục Thành Quân càng thêm rõ ràng. “Không thấy, phải không?”

“Vâng, thật sự không thấy.”

“Vậy em có hứng thú muốn biết nơi đó là gì không?”

Phó Lưu Âm dùng sức lắc đầu, “Không, đó là đồ của chị dâu, sao em có thể thấy hứng thú được đây?”

Mục Thành Quân cười, anh ta đứng tại chỗ, thân hình cao lớn dựa vào lan can, ánh mắt không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Phó Lưu Âm.

Cô vội vàng nói : “Mẹ tìm em có việc gấp, em trước xuống lầu.”

Phó Lưu Âm bỏ lại một câu, sau đó chạy nhanh xuống lầu.

Hoàng Long Đỉnh.

Hứa Tình Thâm ôm Lâm Lâm xuống lầu, Tưởng Viễn Chu ôm Duệ Duệ, Hứa Tình Thâm vừa đi vừa nhìn thời gian: “Có thể đến muộn không?”

“Sẽ không, nơi này tới cũng chỉ tầm 10 phút, hơn nữa hiện tại sẽ không kẹt xe.”

mấy ngày trước, Lão Bạch đã liên hệ xong trường học, xung quanh Hoàng Long Đỉnh đều xa hoa, cho nên không cần tìm nơi khác.

Đi tới trường học đã có giáo viên nhiệt tình nghênh đón.

Hôm nay là buổi học thử, Hứa Tình Thâm mang theo hai đứa nhỏ đi vào, giáo viên nói với cô và Tưởng Viễn Chu : “Ta đề nghị chỉ có một người lớn đi vào, hai người các ngươi xem, ai đi vào?”

“Anh vào đi thôi.” Tưởng Viễn Chu liếc Hứa Tình Thâm : “Nói không chừng đi vào cũng không có gì, em ở bên ngoài chờ bọn anh.”

“Được.” Hứa Tình Thâm ngồi ở bên ngoài, toàn bộ phòng học đều là thủy tinh, vừa lúc cô có thể nhìn thấy tình huống bên trong.

Hứa Tình Thâm nghĩ thầm đi học sớm, đơn giản chính là mang bọn nhỏ tới chơi mà thôi, nhưng mà chân chính đi tới bên này cô mới biết được sự tình cũng không phải như vậy.

Cũng may là Tưởng Viễn Chu, nhìn người đàn ông chơi với hai đứa nhỏ, Hứa Tình Thâm không khỏi nở nụ cười.

cuộc sống hàng ngày của cô càng ngày càng yên tĩnh hơn.

nghĩ đến ở bệnh viện có không ít chuyện phiền lòng, gặp người nhà càn quấy, Triệu Phương Hoa cũng không dừng lại, máy mắn nhất với Hứa Tình Thâm chính là về đến nhà cô có thể vứt bỏ mọi phiền não.

Hạnh phúc nhất không gì hơn là nhìn con cái trưởng thành, không gì hơn khi người đàn ông ở bên cạnh cô đối tốt với cô.

Một giờ sau.

buổi học thử kết thúc, Hứa Tình Thâm đi tới cửa, Tưởng Viễn Chu ôm Duệ Duệ ra, Hứa Tình Thâm kéo bàn tay nhỏ của Lâm Lâm.\

Cô bế Lâm Lâm lên, Tưởng Viễn Chu khẽ tay cô: “Anh đi đóng tiền, em ở đây chờ anh.”

“Được.”

Lúc hai người rời đi thời gian vẫn còn sớm, Tưởng Viễn Chu lại mang theo bọn họ đi ăn vài thứ.

Hứa Tình Thâm nhận được điện thoại bệnh viện là lúc cô vừa định ngồi xuống, nghe xong điện thoại Hứa Tình Thâm sốt ruột đứng dậy. “Bệnh viện có một số việc, em lập tức qua đó.”

“Xảy ra chuyện gì?”

“Có người bị thương nặng……”

Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu: “Hôm nay là ngày nghỉ của em, bệnh viện không phải còn có bác sĩ khác sao?”

“Chính vì người khác không thể dứt ra cho nên em mới phải trở về.” Hứa Tình Thâm nói xong, dùng tay sờ sờ gương mặt Tưởng Viễn Chu, “Ngoan nhé, anh mang Lâm Lâm cùng Duệ Duệ về nhà trước, buổi tối em sẽ về sớm.”

Tưởng Viễn Chu nghiêng đầu, sợ mặt anh đến nghiện rồi sao?

Hứa Tình Thâm chạy về bệnh viện Tinh Cảng, đi vào phòng cấp cứu liền nhìn thấy một cô gái đang nằm trên giường bệnh.

“Bác sĩ Hứa, tình huống khẩn cấp, không thể không gọi điện thoại cho ngài.”

“Không có việc gì.” Hứa Tình Thâm khom lưng xem xét tình trạng của cô gái: “Tai nạn xe cộ sao?”

“Đúng thế.”

cô gái kia còn có ý thức, cô ta đưa tay bắt lấy tay Hứa Tình Thâm : “Bác sĩ, cứu tôi, cứu tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.