Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 381: Chương 381: Chương 254: Cảnh giường chiếu




Phó Lưu Âm cầm nó trong tay, thật ra cũng chỉ là một bức thư màt hôi, cô nhìn qua, trên đó người kí tê là giả, không có địa chỉ, có thể số điện thoại cũng là giả.

“Cô kí một chữ đi.”

Phó Lưu Âm cầm bút, kí ba chữ Lăng Thì Ngâ,.

Cô xoay người đi vào trong, đối phương nếu đã bảo giao cho Lăng Thì Ngâm vậy chứng tỏ nó không bình thường.

Phó Lưu Âm đi vào phòng khách, nhanh chóng lên lầu, lại không đi lên lầu ba.

Cô trở lại phòng ngủ của mình, khóa trái cửa lại, cô đến thư phòng.

Thư đã bị dán lại, sợ khó mà che dấu được vết mở ra, cô biết tự mở thư của người khác là không đúng nhưng nhỡ may đề cập đến người Lăng Thì Ngâm muốn hại ai thì sao?

Phó Lưu Âm bất chấp mấy thứ đó, cô tìm một cái kéo trong ngawnkeos, dọc theo mép thư rọc nó đi.

Cô nhìn một cái, bên trong là ảnh chụp.

Phó Lưu Âm lấy ra, nhìn kỹ, hai mắt không khỏi trừng lớn, cô để ảnh chụp xuống bàn, trách không được đối phương nói muốn tự mình giao cho Lăng Thì Ngâm, thì ra mấy cái này lại là ảnh chụp Mục Thành Quân.

Chỉ là ảnh chụp có chút khó coi, xác thực mà nói, là ảnh chụp của Mục Thành Quân cùng một cô gái xa lạ.

Phó Lưu Âm cầm lấy lấy một tấm ảnh trong đó, nhìnk ỹ, rõ ràng là cô gái kia tự mình chụp, từ góc độ này cóh tể nhìn ra.

Cho nên cái này là ý gì đây?

Bồ nhí công nhiên khiêu khích vợ cả?

Nhân sinh quả nhiên nơi nơi đều là cẩu huyết. Lăng Thì Ngâm người này cực kì sĩ diện, chẳng sợ bị Mục Thành Quân đánh đến mặt mũi bầm dập, nhưng ở bànăn cơm cô ta lại im bặt không nói chuyện bị đánh. Có đôi khi còn muốn kêu lão công mà hầu hạ, gắp đồ ăn vào trong bát của anh ta.

Có thể cô ta còn không biết, Mục Thành Quân người này, trái tim đã sớm bay đén nơi nào rồi?

Phó Lưu Âm cất hết ảnh chụp vào trong phong thư, cô không có nghĩ tới, nếu có một ngày cô gặp gỡ loại sự tình này thì sẽ làm sao bây giờ?

Cô đứng dậy đi ra phòng ngủ, lúc đi qua hành lang vừa lúc gặp được Mục phu nhân.

Phó Lưu Âm cầm phong thư giấu sau lưng: “Mẹ.”

Từ trước tới này Mục phu nhân cũng không thực sự thích cô, bà gật đầu xem như chào hỏi rồi.

Phó Lưu Âm nhanh chóng rời đi, tới cầu thang, cô quay đầu lại nhìn lại, Mục phu nhân đã ra khỏi nhà, cô nhấc chân chạy lên lầu ba.

Phong thư đã mở ra, bất quá Phó Lưu Âm cảm thấy cũng không có gì, dù cô có làm gì thì Lăng Thì Ngâm cũng sẽ hoài nghi có phải cô đã xem qua ảnh chụp đó hay không.

Đến trước cửa phòng tầng ba, Phó Lưu Âm nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

“Ai vậy?” Bên trong truyền đến âm thanh của Lăng Thì Ngâm.

Phó Lưu Âm tiếp tục gõ cửa phòng, cô nghe được có tiếng bước chân , ngay sau đó, cửa bị mở ra.

Khóe miệng cô nở nụ cười nhưng nhìn thấy người đứng trước mặt, nụ cười cứng lại nơi khóe môi.

Người đàn ông nâng tay, khuỷu tay chống nơi cửa, khóe mắt nhiễm ý cười nhìn cô.

Phó Lưu Âm làm sao cũng không nghĩ đến, cô chỉ về phòng có một chút thế thôi mà Mục Thành Quân cư nhiên đã trở lại?

“Có việc gì sao?” Mục Thành Quân thấy cô như vậy, mở miệng hỏi.

Phó Lưu Âm theo bản năng để tay sau lưng, cô lắc lắc đầu, “Không, không có việc gì.”

“Thành quân, là ai thế?” Lăng Thì Ngâm nói, cũng đã đi tới.

Vừa thấy người đến là Phó Lưu Âm, sắc mặt Lăng Thì Ngâm nháy mắt khó coi nhưng vẫn áp chế khẩu khí nói: “Âm Âm, em tìm chị có việc gì sao?”

“Không có việc gì.”

“Nếu không có việc gì, em gõ cửa phòng làm gì?”

Phó Lưu Âm cảm thấy nơi thái dương bắt đầu nóng lên, giống như vì quá khẩn trương mà có mồ hôi chảy xuống: “Vốn dĩ muốn hỏi chị có đi dạo phố không? Em không nghĩ tới anh cả cũng ở nhà.”

Trong mắt Lăng Thì Ngâm đầy ý cười lạnh, cô ta tìm cô đi dạo phố?

Mục Thành Quân nhìn mặt cô sau đó lại nhìn xuống, đảo qua cần cổ cô… không kiêng nể nhìn xuống, cuối cùng dừng lại nơi tay phải của cô.

Ngón tay nơi bàn tay cầm thư nắm chặt, xong đời, chuyện này nếu bị Mục Thành Quân biết, nói không chừng sẽ cho đó là chuyện do cô làm, cô thật sự không dám tùy tiện trêu chọc anh ta: “Nếu chị dâu không rảnh, vậy em đi đây.” Phó Lưu Âm lùi ra sau, không dám xoay người, bàn tay cầm đồ, Mục Thành Quân đảo mắt nhẹ là có thể nhìn thấy.

Lăng Thì Ngâm nhìn thấy cô để tay ra say, vừa nhìn là biết Phó Lưu Âm cầm cái gì.

Cô tới gõ cửa khác thường như vậy nhất định là có ý xấu: “Đứng lại.” Lăng Thì Ngâm bỗng nhiên nói.

cô ta bước tới, sắc mặt có chút nghiêm túc: “Âm Âm, trong tay cô đang cầm cái gì?”

“Không có gì.”

“Cô lại nghĩ đến chuyện hại tôi có phải hay không?”

Phó Lưu Âm đang muốn rời khỏi đó, Lăng Thì Ngâm thấy thế, lại không cho cô cơ hội này. Hôm nay vừa lúc Mục Thành Quân cũng ở đây, cô ta thật muốn để anh ta nhìn xem, Phó Lưu Âm này đang có âm mưu quỷ quái gì.

cô ta tiến lên giữ chặt cánh tay Phó Lưu Âm: “Đưa đồ trong tay tới đây.”

“Cô xác định muốn xem?”

“Nói như vậy nhất định cô cất giấu tâm tư xấu.”

Phó Lưu Âm đè thấp âm thanh: “Lăng Thì Ngâm, nếu cô đã muốn xem, có thể, dù sao đây cũng là đồ của cô, nhưng tôi vẫn khuyên cô nên một mình……”

Lăng Thì Ngâm làm sao còn nghe được lời Phó Lưu Âm nói? Cô càng nói như vậy, Lăng Thì Ngâm càng kết luận chuyện này là thật.

Cô ta kéo lấy cánh tay Phó Lưu Âm, hai người giằng co, Lăng Thì Ngâm cầm bàn tay Phó Lưu Âm, móng tay sắc bén của cô ta cắt lên mu bàn tay của Phó Lưu Âm cô bị đau đành buông lỏng tay, phong thư cứ thế rơi trên mặt đất.

Lăng Thì Ngâm khom lưng nhặt lên , cô ta cầm đồ vật trở lại phòng: “Đây là cái gì?”

“Tôi cũng không biết, lúc nãy có người tới đưa chuyển phát nhanh, nói nhất định phải giao nó tới tận tay cô.”

Mục Thành Quân đảo mắt qua phong thư, nhìn đến miệng thư mở ra.

Lăng Thì Ngâm nhìn: “Cô mở ra sao?”

“Không phải.”

“Tôi thấy đồ bên trong chính là cô thả vào đúng không?”

Phó Lưu Âm không muốn bị cuốn vào màn huyết tinh kế tiếp, cô lui đầu cầu thang: “Lúc đưa cho tôi thì đã như vậy, tôi chỉ có ý tốt mang lên cho cô thôi.”

Lăng Thì Ngâm cho tay vào phong thư, đầu ngón tay chạm vào bức hình, Lăng Thì Ngâm lấy ra, vừa thấy, cô ta không hề có một chút chuẩn bị tâm như bị sét đánh tại chỗ.

Mà đúng lúc ấy Mục Thành Quân liền đứng ở bên cạnh tầm mắt rơi xuống những ảnh chụp, nhìn rõ ràng từng cái.

Phó Lưu Âm đã không thể nào lùi lại, cô nhìn thấy Mục Thành Quân ngẩng đầu, tầm mắt nhìn thẳng vào cô.

đôi tay Lăng Thì Ngâm run rẩy, những bức hình đó giống như lúc nào cũng có thể rơi xuống. Ánh mắt cô ta hung dữ trừng Phó Lưu Âm: “Cô, từ nơi nào cô có được nó?”

“Tôi đã nói không liên quan gì tới tôi, là chuyển phát nhanh gửi tới, tôi chỉ nhận giúp cô mà thôi.”

“Cho nên đồ bên trong cô cũng nhìn thấy rồi?”

Phó Lưu Âm không sợ Lăng Thì Ngâm, nhưng bên cạnh Lăng Thì Ngâm chính là Mục Thành Quân đấy, cô lắc đầu. “Tôi thật sự không thấy.”

cô thật sự rất bội phục Lăng Thì Ngâm, thấy được ảnh chụp cư nhiên không phát tác lên người Mục Thành Quân.

Phó Lưu Âm xuống lầu, xoay người bước đi, cô cảm thấy sau lưng như có người đâm mấy nhát, vừa đau vừa khó chịu.

&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.