Hứa Tình Thâm cầm khăn tay lau tay: “Không trùng hợp như vậy chứ?”
“Nếu không, đánh cược thử xem?”
Tưởng Viễn Chu nhìn cô một cái, gần đây có chuyện gì cũng tìm cô đánh cười: “Không cần.”
“Vì cái gì?”
“Mỗi lần đánh cược đều là em thua, chơi không vui.”
Tưởng Viễn Chu dựa người ra sau: “Đó là bản lĩnh của em không cao.”
“Mới không phải, là anh quá giảo hoạt.”
“Anh giảo hoạt chỗ nào chứ?”
“Anh vốn giảo hoạt.”
Tưởng Viễn Chu nhắm mắt: “Nói trọng điểm.”
“Anh vốn là người giảo hoạt.” Hứa Tình Thâm lặp lại.
Lời này nếu đổi lại là người khác nói, Tưởng Viễn Chu phỏng chừng có thể trực tiếp đạp đối phương ngã trên mặt đất nhưng đây là Hứa Tình Thâm, người mà anh lựa chọn: “Đôi lúc cũng không phải là đùa mà.”
“Em chơi không lại anh.”
“Mấy trò trẻ con đó, mệt em còn chơi được.”
“Dù sao cũng không đánh cuộc với anh.”
“Được rồi, được rồi.” Tưởng Viễn Chu nhận thua: “Chỉ cần là em nói, như thế nào đều được.”
Ăn cơm xong sau, Tưởng Viễn Chu đứng dậy trước, Hứa Tình Thâm cầm túi, đẩy ghế dựa. Người đàn ông thấy cô đứng dậy liền tiến lên ôm lấy vai cô.
Dáng người Tưởng Viễn Chu vốn cao lớn, lần này ôm Hứa Tình Thâm, hai người dính lại cùng nhau, lúc anh và cô nói chuyện thường dùng ánh mắt chuyên chú nhìn cô.
Hứa Tình Thâm cười, Lăng Thì Ngâm không nghe thấy bọn họ nói chuyện nhưng bộ dạng này, lại là hôn nhân mà cô ta mong muốn.
Cô còn chưa ăn gì, nhìn Hứa Tình Thâm cùng Tưởng Viễn Chu rời đi, Lăng Thì Ngâm đưa tay lấy điện thoại trong túi ra.
Cô ta nhắn tin cho Mục Thành Quân: “Lão công, anh ở đâu?”
chờ rất lâu, chờ đến Lăng Thì Ngâm ăn xong cơm tối, trở lại Mục gia, Mục Thành Quân cũng chưa nhắn tin trả lời.
Đi vào phòng khách, Phó Lưu Âm ngồi ở trên sô pha, Mục Kính Sâm cũng ngồi bên cạnh cô, người đàn ông ôm bả vai cô, Mục phu nhân cũng ở đó, Phó Lưu Âm cảm thấy không quen liền giãy giụa mấy cái nhưng lại bị người đàn ông ôm chặt vào ngực.
Phó Lưu Âm không thể động đậy, bàn tay chống trên đùi Mục Kính Sâm, Lăng Thì Ngâm miễn cưỡng cười cười đi tới: “Mẹ.”
“Thì Ngâm đã về.”
“Thành quân về nhà rồi sao?”
Mục phu nhân cúi đầu: “Không, nói chuyện công viện bận rộn nên về muộn một chút.”
Lăng Thì Ngâm thất thần ngồi xuống cạnh Mục phu nhân: “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi sớm một chút đi ạ.”
“Mẹ cũng muốn đi ngủ, lớn tuổi rồi, ngồi một lúc liền thấy mệt mỏi.”
“Vậy con đi cùng mẹ.”
Lăng Thì Ngâm đỡ Mục phu nhân rời đi, Phó Lưu Âm thấy hai người đi rồi liền đưa tay đẩy cánh tay Mục Kính Sâm ra.
cánh tay người đàn ông lấy ra lại thuận thế ôm lấy eo cô.
Phó Lưu Âm dứt khoát không giãy giụa nữa: “Tôi muốn thương lượng cùng anh một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Tôi muốn tìm việc để làm không muốn ngồi ngây ngốc ở nhà.”
ngón tay Mục Kính Sâm gõ gõ lên eo cô, anh nghiêng đầu nhìn cô: “Em muốn làm cái gì?”
“Làm việc, việc gì cũng được, tôi cũng không thể mỗi ngày ở nhà chỉ lo ăn thôi chứ?”
“Em nhìn chị dâu xem, từ lúc vào Mục gia có hôm nào muốn ra ngoài làm việc không?”
Phó Lưu Âm quay đầu nhìn anh: “Lăng Thì Ngâm có Lăng gia làm hậu thuẫn, nhưng tôi còn muốn sống.”
“Em còn có anh.”
Phó Lưu Âm lắc đầu, “Tôi còn trẻ như vậy, chẳng lẽ cả đời cứ dựa vào anh sao?”
“Cái này có gì không đúng chứ?” Mục Kính Sâm cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
Phó Lưu Âm nhíu chặt mày, trứng chọi đá, hiện tại cô chỉ muốn Thì gian trôi qua thật nhanh, nói như vậy, cô mới có thể rời khỏi nhà họ Mục, nhanh chóng lấy được tự do.
Mục Thành Quân về đến nhà thì đã 11 giờ đêm.
Đẩy cửa đi vào, Lăng Thì Ngâm còn chưa ngủ, cô ta ngồi dậy bật đèn lên: “Lão công.”
Mục Thành Quân kéo cà vạt, đi tới ngồi xuống giường: “Sao còn chưa ngủ?”
“Gọi điện thoại cho anh anh đều không nhận, em hơi lo lắng.”
“Đã nói với em, anh ở công ty còn bận họp.”
Lăng Thì Ngâm đứng dậy, đầu gối quỳ lên chăn đi tới, cô ta ôm lấy cổ người đàn ông, cằm đặt lên vai anh ta, ngửi được mùi nước hoa.
Lăng Thì Ngâm rũ mắt, nhìn trên cổ áo người đàn ông có dấu son môi, màu sắc diễm lệ giống như màu đỏ ở trên khăn giấy, đáy lòng Lăng Thì Ngâm nhéo lại, cô ta không nhịn được nghĩ mấy tiếng qua không trở về không biết Mục Thành Quân làm cái gì?
“Mùi hương trên người anh thơm quá.”
“Phải không?” Mục Thành Quân không chút để ý kéo tay cô ta ra:“Không còn sớm, ngủ đi.”
“Lão công……”
Người đàn ông đứng dậy, cởi quần áo thay bằng áo ngủ mới leo lên giường.
Lăng Thì Ngâm nhìn người đàn ông bên cạnh: “Lão công, anh không tắm rửa sao?”
Mục Thành Quân lật người, kéo chăn lên, không thèm nói một lời, chỉ nhắm mắt lại.
Lăng Thì Ngâm biết từ trước đến nay anh ta là người thích sạch sẽ, sẽ không cho phép bản thân cứ thế mà leo lên giường, giải thích duy nhất chính là trước khi anh ta trở về đã tắm qua.
Lăng Thì Ngâm quỳ gối bên cạnh, cô ta không dám chất vấn, đôi tay nắm thành quyền nắm đến phút run.
Cô ta cúi xuống hôn môi Mục Thành Quân, người đàn ông không kiên nhẫn quay mặt đi: “Sáng mai anh còn có hội nghị, mau ngủ đi.”
“Không cần.” Bàn tay Lăng Thì Ngâm vuốt ve trên người anh ta, Mục Thành Quân giữ chặt cổ tay cô ta, hung hăng đẩy ra: “Làm cái gì vậy!”
“Lão công, lời này hẳn là em hỏi anh mới đúng, chẳng lẽ anh không cảm thấy anh đối với em ngày càng lạnh nhạt sao?”
Mục Thành Quân ngồi dậy, hung ác trừng mắt nhìn cô ta: “Lăng Thì Ngâm, cô còn dám làm như vậy tôi sẽ để cô hối hận vì hiện tại không chịu đi ngủ đấy.”
Lăng Thì Ngâm tức giận mà không dám nói gì, Mục Thành Quân nằm trở về, nước mắt cô ta chảy ra, lại chỉ có thể cố nén trở về, tràn đầy ủy khuất cũng không có cách nào nói với người khác.
Cô ta có thể kết luận nhất định Mục Thành Quân ở bên ngoài có người phụ nữ khác.
Lăng Thì Ngâm cơ hồ một đêm không ngủ, sáng ngày hôm sau, Mục Thành Quân dậy rất sớm, đến khi ra cửa cũng không nói một lời với Lăng Thì Ngâm nói một lời.
Phó Lưu Âm đi ra sân, sắc trời trong xanh, an hem Mục gia đều ra ngoài, cô cảm thấy không khí trong lòng không ít.
Đi đến cửa vừa lúc nhìn thấy người đàn ông cầm túi đi tới, đang nhìn xung quanh.
“Xin chào, đây là chuyển phát nhanh.”
Vệ sĩ ngăn anh ta lại, không cho đến gần một bước : “Chuyển phát nhanh nhanh cho ai?”
“Lăng Thì Ngâm.”
“Đưa nó cho tôi đi.”
“Không thể được, đồ vật nhất định phải tự mình giao trong tay cô gái đó.”
vệ sĩ không kiên nhẫn nhìn anh ta: “Cậu cho rằng đây là ở đâu? Muốn vào là được sao?”
“Nếu vậy, phiền toái các anh thông báo cho cô gái đó một tiếng.”
“Trên đó không có điện thoại sao?”
“Không có.”
Phó Lưu Âm cảm thấy không thích hợp, cô nhấc chân đi ra ngoài: “Có lẽ chị dâu còn ngủ, ai dám gọi chị ấy chứ? Anh đưa nó cho tôi đi.”
“Cô là…”
“Đây là Nhị thiếu phu nhân Mục gia.”
Tầm mắt Phó Lưu Âm nhìnxuống đồ vật trong tay đối phương: “Tôi sẽ đưa cho chị ấy, yên tâm đi.”
Người đàn ông nghe vậy cũng không do dự nữa, anh ta đưa đồ vật cho Phó Lưu Âm.