Trong lòng Lăng Thì Ngâm lộp bộp: “Ngậm máu phun người.”
Hứa Tình Thâm chỉ vào cách đó không xa: “Cô tự mình nhìn đi, nhưng tôi khuyên cô nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhỡ máy đánh nhau thì không dễ nói chuyện đâu.”
“Bàn 19.” Cô nói xong nhấc chân rời đi, Lăng Thì Ngâm đứng tại chỗ, người bạn bên cạnh kéo tay cô ta: “Thì Ngâm?”
“Chúng ta ngồi trước đi.”
“Cậu… cậu không tới nhìn sao?” Lăng Thì Ngâm miễn cưỡng cười cười: “Cậu không phải không biết Hứa Tình Thâm, cô ta nhìn tới không tốt, cô ta nói gì tớ đều phải tin sao?”
“Cũng đúng, thật muốn đi qua nhìn cái gì cũng không có, cô ta lại muốn cười nhạo chúng ta.” Lăng Thì Ngâm tâm sự nặng nề đi theo người phục vụ đi về phía trước, lúc ngồi vào chỗ của mình tầm mắt nhìn ra ngoài, thấy được Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu.
Chỉ là ngồi khá xa, không nghe được họ đang nói gì. Lăng Thì Ngâm cầm menu, lòng đã sớm bay ra ngoài, cô ta để bạn mình gọi cơm, tầm mắt cô ta nhìn chữ trên menu không rõ lắm.
Hứa Tình Thâm nhìn thấy Lăng Thì Ngâm thì có chút giật mình.
Cô ta nhanh chóng tìm chỗ, xem ra cô ta không qua tìm Mục Thành Quân.
Trong lòng Lăng Thì Ngâm rất loạn, mặc cho ai nghe được tin tức đều không thể bình tĩnh được, nhưng ở đây là trước mặt công chúng, cô ta nên làm sao bây giờ?
Cô ta xoay người rời đi hay nên tiến lên dạy dỗ người phụ nữ kia một trận?
Lăng Thì Ngâm quá rõ tính tình Mục Thành Quân, nếu cô ta ở trước mặt mọi người làm cho anh ta không xuống đài được thì hắn không giết chết cô ta mới là lạ.
Tưởng Viễn Chu quen thuộc cắt cánh gà, rải nước chanh sau đó đưa cho Hứa Tình Thâm.
Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm cách đó không xa, người đàn ông hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
“Em nhìn thấy chồng của Lăng Thì Ngâm.
“Rồi sao?”
Hứa Tình Thâm dựa người vào đằng trước, ánh mắt nhìn chằm chằm Tyuowngr Viễn Chu, cô nhẹ giọng nói: “Nhưng bên cạnh anh mà mang theo người phụ nữ khác, hơn nữa còn cực kỳ thân mật, vừa thấy chăc chắn không phải quan hệ bình thường.”
“Sau đó nữa?”
“Còn cần phải nói sao? Thật sự không nhìn ra Mục Thành Quân…”
Tưởng Viễn Chu bật cười: “Đó cũng không phải là bí mật gì, Mục Thành Quân không để ý, mấy ngày hôm trước anh ta còn mang người phụ nữ khác không phải Lăng Thì Ngâm tham gia tiệc tối, nghe nói bọn họ rời đi rất sớm, không biết có trở về nhà hay không? Nhưng lúc đó Lăng Thì Ngâm vẫn đang bị nhốt ở sở cảnh sát.”
Khóe miệng Hứa Tình Thâm khẽ nhếch: “Nhưng bọn họ mới kết hôn không bao lâu.”
“Em còn trông cậy vào người đàn ông như Mục Thành Quân có thể chung tình sao?”
Tưởng Viễn Chu quay đầu lại, nhìn thấy Lăng Thì Ngâm không hề chớp mắt nhìn bên này, anh xoay người nhìn Hứa Tình Thâm: “Cho nên, có phải người như anh rất khan hiếm hay không?”
“Vâng, vâng, vâng, khan hiếm, làm sao lại bị em bứt gặp vậy?”
Tưởng Viễn Chu quay đầu nhìn lúc nãy làm cho trái tim Lăng Thì Ngâm như rơi vào đáy cốc lần nữa, tư vị như vậy cực kỳ khó chịu. Cô ta ngẩng đầu lên, sống lưng thẳng đứng, đặc biệt lúc nhìn Tình Thâm cùng Tưởng Viễn Chu cô ta chỉ muốn cho bọn họ xem cô ta sống tốt như thế nào.
Nhất định là Hứa Tình Thâm đã nói chuyện Mục Thành Quân cho Tưởng Viễn Chu, lúc nãy người đàn ông đó nhìn cô ta là có ý gì? Thương hại đúng không? Chỉ sợ là không phải, đó là đang chê cười cô ta.
Lăng Thì Ngâm nắm chặt bàn tay, nếu không đi xem một cái, cô ta cảm thấy không cam lòng, huống hồ gần đây Mục Thành Quân đối với cô ta luôn là không nóng không lạnh.
bạn mình đang ngồi đối diện gọi món, Lăng Thì Ngâm cầm cái túi ở bên cạnh lên: “Mình đi toilet một chút.”
“Được.”
Lăng Thì Ngâm đẩy ghế ra, Hứa Tình Thâm thấy cô ta xoay người đi về phía trước, cô lẩm bẩm: “Đều nói phụ nữ phải gả cho ngời mình yêu, gả cho người mình yêu thì có thể cam đoạn sẽ không có chuyện gì xảy ra sao?”
“Suy nghĩ vớ vẩn cái gì? Lăng Thì Ngâm đó mà bảo là gả cho người mình yêu sao? Phải như em mới đúng.”
Hứa Tình Thâm thu hồi tầm mắt: “Sao anh lại kéo chúng ta vào chuyện này?”
“Yên tâm đi, Tình Thâm, loại chuyện này vĩnh viễn sẽ không phát sinh ở trên người của em.”
đối với cảm giác an toàn một người mang lại trước nay Hứa Tình Thâm vẫn là khiếm khuyết, bởi vì có một số thứ cô chưa bao giờ được hưởng thụ qua. Chỉ là hiện giờ, Tưởng Viễn Chu làm điều này rất tốt, đương nhiên cô tin tưởng lời anh nói.
Lăng Thì Ngâm đi về phía trước, mỗi một bước như đạp lên mũi dao, trong lòng thấp thỏm vạn phần, sợ một màn kế tiếp sẽ làm cô ta suy sụp mất.
Nhưng lúc đi tới bàn số 19 lại không thấy một bóng người, ánh mắt Lăng Thì Ngâm nhìn xuống mặt bàn, có lẽ người dùng cơm vừa mới rời đi, phục vục còn chưa tới thu dọn. Lăng Thì Ngâm nhìn xuống, hai bộ bát đũa và dao nữa, còn một tờ khăn giấy, trên đó còn có dấu son.
Bàn tay để bên người nắm nhẹ, người phục vụ đi tới, Lăng Thì Ngâm tiến lên hỏi: “Xin hỏi là ai ngồi đây vậy?”
“Là một tiên sinh và một tiểu thư.”
Trái tim Lăng Thì Ngâm ẩn ẩn đau đớn : “Vị nào tiên sinh? Mục tiên sinh sao?”
“Ngại quá, chuyện này tôi không rõ ràng lắm.”
Lăng Thì Ngâm hốt hoảng trở lại chỗ ngồi, bạn cô ta đưa mắt nhìn: “Thì Ngâm, đồ ăn tớ đã gọi xong rồi.”
“Được.”
“Thì Ngâm, cậu thật sự không qua xem sao?”
Lăng Thì Ngâm thu hồi tầm mắt: “Vừa rồi tớ đi toilet, lúc đi qua bàn 19, ở đó không có ai, trên bàn sạch sẽ.”
“Vậy là cô ta lừa người.”
Lăng Thì Ngâm cười khẽ: “Lời cô ta nói căn bản không thể tin.”
Hứa Tình Thâm nhìn Lăng Thì Ngâm vừa nói vừa cười, cô có chút khó hiểu, lẩm bẩm:“Vậy mà cô ta còn có thể cười được?”
“Có lẽ cô ta cũng không phát hiện.”
“Anh nói Mục Thành Quân đi rồi?”
“Ừ, cũng có khả năng này.”