“Sau này anh đừng lúc nào cũng mang theo lão Bạch nữa, có thể để anh ta nghỉ, để anh ta có bồi đắp tình cảm quan trọng hơn.”
Lão Bạch nghe vậy, tinh thần phấn chấn, ngoài miệng lại nói, “Tưởng thiếu phu nhân, không sao đâu, Tô Lạp có thể hiểu công việc của tôi.”
“Vậy sao?” Hứa Tình Thâm cầm cốc sữa, hớp một ngụm sữa, thỏa mãn dựa vào sau lưng, “Hôm qua tôi và Tống Giai Giai cùng ăn cơm, tôi nghe cô ấy nói hình như không phải vậy.”
Lưng lão Bạch cứng lại, thẳng tắp, lúc này anh ta mới nghiêng người, “Tưởng thiếu phu nhân, Tống Giai Giai nói như nào?”
“Cô ấy nói, anh gần như không dành ra được chút thời gian ở cùng Tô Lạp, cô ấy thường xuyên một mình đi xem phim, đi dạo phố, gần đây cô ấy ngày càng cảm thấy cô đơn, còn có người khuyên cô ấy mau tìm người khác.”
“Gì cơ?” Giọng lão Bạch hốt hoảng, “Không thể nào, lúc tôi ở cùng Tô Lạp, cô ấy rất vui vẻ, ở với nhau rất hòa hợp.”
“Hòa hợp.” Tưởng Viễn Chu cười khẽ, “Vậy hai người từng có kích tình rồi à?”
Lão Bạch lập tức im tịt, híp mắt nhìn Tưởng Viễn Chu, “Tưởng tiên sinh, ngài nói kích tình là chỉ phương diện nào?”
“Chính là khiến anh kịch liệt như lửa.”
Lạo Bạch không đáp anh, tiếp tục tiếp chuyện Hứa Tình Thâm, “Tô Lạp là một cô gái rất đơn giản, nhưng cũng rất có chủ kiến, đang chung sống hòa hợp với tôi, cô ấy sẽ không đi tìm người khác.”
“Được rồi, cô ấy cũng có thể cùng lúc quen hai người mà, so sánh thử xem ai đối tốt với cô ấy hơn.” Tưởng Viễn Chu thuận miệng trêu anh.
Sắc mặt lão Bạch nghiêm túc, sau khi trầm tư một lúc, tài xế rẽ ở đoạn trước, lão Bạch mới há miệng đáp, “Tô Lạp không phải người như vậy.”
“Đương nhiên không phải rồi.” Hứa Tình Thâm huých nhẹ cánh tay Tưởng Viễn Chu, “Đừng nói xằng.”
“Tưởng thiếu phu nhân, Tống Giai Giai còn nói gì nữa không?”
“Lão Bạch, anh đừng sốt ruột, sao giọng nói run thế?” Hai tay Hứa Tình Thâm cầm cốc, “Anh yên tâm, ở Tô Đề* này, anh cái gì cũng tốt, vừa săn sóc vừa dịu dàng, đặc biệt rất hiểu lòng người, đến nhà cô ấy còn biết mua đồ cho bà nội của cô ấy, ai ai cũng khen ngợi anh kìa.”
*Tô Đề: Giang Tô và Tô Châu của TQ.
“Thật sao?” Khuôn mặt lão Bạch nở hoa.
Tưởng Viễn Chu nghe, không khỏi hỏi, “Thế anh trong mắt người nhà em thì sao? Không phải cái gì cũng tốt ư? Sao tới giờ chưa từng nghe em nói với anh…”
Ánh mắt Hứa Tình Thâm chống lại anh, “Đương nhiên là tốt, chuyện này cũng cần em nói ư? Mẹ em ngày nào cũng khen anh không ngớt miệng, em căn bản không cần truyền lời.”
Anh nghĩ thấy cũng phải, Triệu Phương Hoa vừa nhìn thấy anh liền hận không thể khen anh những lời tốt đẹp nhất, anh nghe đến nỗi tai cũng muốn nổi chai.
Đi tới nhà hàng, Hứa Tình Thâm xuống xe, theo sau Tưởng Viễn Chu, lão Bạch nhấc chân toan bước vào theo thì Tưởng Viễn Chu gọi anh, “Tôi với Tình Thâm vào là được, anh đến với Tô Lạp của anh đi.”
“Tưởng tiên sinh, nếu không tôi sắp xếp chỗ ngồi cho hai người rồi đi?”
“Không cần, anh đi đi.”
Khóe mắt đuôi lông mày lão Bạch đều là vui vẻ, “Cảm ơn Tưởng tiên sinh.” Anh ta chạy đi như một cơn gió, Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu vào nhà hàng, nhân viên phục vụ dẫn họ vào trong.
Ngồi vào chỗ của mình, Hứa Tình Thâm đẩy menu tới trước mặt Tưởng Viễn Chu, “Anh gọi đi.”
“Được.”
Hứa Tình Thâm đặt túi lên ghế, hai tay chống cằm nhìn anh, tầm mắt anh lướt qua menu, miệng anh phải gọi là rất “khôn”, đi ăn cùng anh nhất định có thể nếm được món ăn đẳng cấp trong nhà hàng ăn ngon nhất.
Tưởng Viễn Chu gọi mấy thứ, khi ánh mắt dán vào menu lần nữa, anh cất giọng giễu cợt, “Anh đẹp trai chứ?”
“Sao lại hỏi vậy?”
“Từ lúc vào đến giờ, ánh mắt em không hề dời khỏi mặt anh.”
Hứa Tình Thâm chưa kịp phản ứng thì nhân viên phục vụ bên cạnh đã cười khúc khích. Cô thu tay lại, Tưởng Viễn Chu khẽ ngước mắt, tầm mắt dừng trên khuôn mặt anh, “Anh thấy em sẽ si mê anh đến già mất.”
“Tưởng Viễn Chu!” Hứa Tình Thâm bật cười, quả là không chịu nổi nữa, “Đủ rồi, ở đây có người ngoài đấy.”
Tưởng Viễn Chu đặt menu xuống, Hứa Tình Thâm sợ anh lại nói gi, liền đứng dậy, “Em đi rửa tay.”
Cô bước nhanh về phía trước, trong phòng ăn không nhiều người, có mấy bàn đã được đặt trước, chỉ là người vẫn chưa đến. Hứa Tình Thâm đi được vài bước thì trông thấy một bóng dáng có vẻ quen thuộc. Cô thả chậm bước chan, thấy một phụ nữ giang hai tay ôm cổ một người đàn ông, ấn từng nụ hôn lên mặt người đàn ông.
Nhất thời cô không nhớ ra người đàn ông này là ai, cô nhìn chăm chú mấy lần mới nhận ra, đây chẳng phải Mục tiên sinh của Mục gia ư? Lão công của Lăng Thì Ngâm, Mục Thành Quân.
Hứa Tình Thâm sợ bị anh ta bắt gặp thì không hay, bèn vội vàng rời đi, sau khi rời đi không xa, Hứa Tình Thâm quay đầu lại, hai người đó không hề e dè che giấu chút nào, người phụ nữ càng nghiễm nhiên tựa vào vai người đàn ông.
Lăng Thì Ngâm và Mục Thành Quân mới kết hôn bao lâu, Hứa Tình Thâm không kìm được nhìn thêm mấy lần, nghĩ cũng có thể đoán được mấy phần nguyên nhân. Hiện nay LĂng gia đã không bằng trước kia, nếu Lăng Thì Ngâm vẫn còn nhà mẹ đẻ có bối cảnh hùng hậu, vậy Mục Thành Quân ít nhất cũng không thể quang minh chính đại như kia. Nhưng hiện giờ Lăng gia quả thực suy sút, Mục Thành Quân mới tất nhiên không cần cố kỵ.
Hứa Tình Thâm nhanh chóng rời đi, vào nhà vệ sinh rửa tay. Lúc đi ra, cô sợ bị Mục Thành Quân nhìn thấy, đỡ cho mọi người phải lúng túng, thế là cô tính trở về từ bên kia. Qua cửa thì giọng nữ nói chuyện truyền tới, “Thì Ngâm, đôi giày vừa nãy quả là đẹp quá, chỉ có điều đắt quá, lại còn không giảm giá…”
Lăng Thì Ngâm liếc mắt liền thấy Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm nhìn cô ta, cô ta nhướn mày, “Cô cũng ở đây à?”
“Không chỉ mình tôi ở đây.” Hứa Tình Thâm trả lời.
Lăng Thì Ngâm cười lạnh, cô ta mới không cần Hứa Tình Thâm diễn ân ái trước mặt, Hứa Tình Thâm có lão công, chẳng lẽ người khác không có?
Nhân viên phục vụ tiến lên hỏi thăm, “Chào quý khách, xin hỏi mấy người?”
“Hai người, tôi đã đặt bàn trước rồi.”
“Được, mời ngài theo tôi.”
Cánh tay Hứa Tình Thâm hơi nhấc lên, gọi cô ta lại, “Lăng Thì Ngâm.”
Lăng Thì Ngâm dừng bước, “Cô muốn nói với tôi chuyện con gái cô suýt bị bắt cóc à? Cô dính dáng gì đến tôi nữa, tôi có thể bình yên trở ra từ đồn cảnh sát, điều đó đã nói tôi trong sạch.”
“Tôi chỉ muốn nói là chồng cô cũng ở bên trong, tôi vừa gặp anh ta.”
Lăng Thì Ngâm nhíu mày, trước khi cô ta vào đây đã gọi điện thoại cho Mục Thành Quân, anh ta nói tối nay làm thêm giờ, không về ăn cơm tối.
“Hứa Tình Thâm, sao tôi phải tin lời cô?”
“Cô có thể tự đi xem mà, còn có đàn bà nữa kìa, cô ta và Mục tiên sinh trông có vẻ thân mật lắm, không như là quan hệ bình thường.”