Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 377: Chương 377: chương 252 -2




Tay phải anh ta chống trên cánh cửa, cả người nghiêng về phía trước, khuôn mặt tuấn tú đặt sát cửa, “Là tôi.”

Phó Lưu Âm bị dọa lui về sau một bước dài, “Anh cả? Anh, anh có chuyện gì không?”

“Mở cửa.”

Phó Lưu Âm luống cuống, “Anh tìm tôi?”

“Tôi có chuyện, cô mở cửa trước đi.”

Phó Lưu Âm nào dám mở cửa cho anh ta, vậy chẳng phải dê vào miệng cọp ư? “Anh cả, trời đã tối rồi, có chuyện thì để mai nói, với lại nếu để người khác thấy anh như vậy, truyền đi rất khó nghe.”

“Ai dám nói xấu tôi?”

Phó Lưu Âm khốn khổ rủ đầu, “Kình Sâm vừa gọi điện cho tôi, báo sẽ về nhà ngay.”

Mục Thành Quân cười lạnh, “Cậu ấy về nhà là chuyện của cậu ấy, tôi bảo cô mở cửa là chuyện của tôi.”

“Anh đừng như vậy!”

“Tôi có ít tài liệu để ở chỗ Kình Sâm, tôi cần lấy gấp, cô mở cửa cho tôi.”

Lý do này coi như đánh chết Phó Lưu Âm cô cũng sẽ không tin, “Vậy anh đến thư phòng tìm đi.”

“Được.” Bàn tay Mục Thành Quân đặt lên tay nắm cửa, biết Phó Lưu Âm khóa trái, “Vậy cô nghỉ sớm đi.”

Mục Thành Quân không tiếp tục lằng nhằng, Phó Lưu Âm túm chặt cổ áo, đứng im tại chỗ, cô không chắc Mục Thành Quân đã đi chưa, nhưng lại không dám mở cửa. Thế là cô áp sát tai vào cửa, bên ngoài không có tiếng bước chân, hai tay chống trên cửa.

Bỗng tiếng cười của đàn ông lọt vào tai cô, trái tim Phó Lưu Âm như bị treo lên, cô giơ chân đạp một cú mạnh vào cửa, sau đó xoay người lên giường. Chỉ cần cô không mở cửa, tên biến thái ngoài kia đừng hòng vào.

Ánh mắt Phó Lưu Âm rơi lên giường, cô vươn tay lấy điện thoại, ngón tay trượt tới trượt lui trên màn hình. Số điện thoại của Mục Kình Sâm được lưu trong điện thoại từ lâu, cô muốn gọi điện cho anh, nhưng nghĩ lại hành động hôm đó, Phó Lưu Âm lại để điện thoại xuống.

Mục Thành Quân nếu có ý gì thật, cứ đứng trước cửa phòng cô, lát nữa Mục phu nhân lên lầu, nếu anh ta không sợ phiền phức thì cứ đứng đó.

Phó Lưu Âm nằm dài trên giường, chăn kéo quá đầu nhưng trong lòng vẫn luôn sợ hãi, Mục Thành Quân sẽ không có chìa khóa dự phòng chứ? Cô không dám thả lỏng chút nào, lúc lâu sau bên ngoài truyền tới giọng Mục phu nhân, Phó Lưu Âm nghĩ bụng chắc Mục Thành Quân đã đi rồi.

Hai tay cô buông chăn ra, trái tim đang treo lơ lửng cũng rơi xuống. Ngủ thẳng đến nửa đêm thì có người vén chăn lên giường, Phó Lưu Âm mơ màng bị người kéo. Cô không chịu được muốn đẩy đối phương lại bị chặn môi, cô ưm mấy tiếng, lắc đầu. Người đàn ông đã tắm rửa qua, trên người vẫn ẩm ướt, chưa lau khô hoàn toàn, Phó Lưu Âm bừng tỉnh, trước mắt tối om, không nhìn rõ người trước mặt là ai.

Suy nghĩ trong đầu dồn dập, chẳng lẽ Mục Thành Quân vẫn chưa đi? Suy nghĩ ấy dọa cô sợ đến mức tỉnh hẳn ngủ, giọng run rẩy, “Ai, anh là ai?”

Người đàn ông không trả lời cô, không thể chờ đợi liền hôn cổ cô, sau đó là ngực, hai tay cô đẩy vai người đàn ông, “Rốt cuộc anh là ai!”

Đến lúc này, tựa hồ đối phương mới nghe rõ cô đang lẩm bẩm cái gì, anh hung tợn bóp chặt cằm cô, “Ở trên giường tôi mà em còn hỏi ai?”

Phó Lưu Âm lúc này biết rõ là Mục Kình Sâm. Cô thở phào, Mục Kình Sâm đè người lên, hỏi, “Em nói rõ xem, có ý gì?”

“Không có, tôi… tôi ngủ mơ.”

Mục Kình Sâm hất chăn trên người lên, ngồi vào cạnh cô, “Mấy ngày tôi không ở nhà, có phải em gặp chuyện gì không?”

“Không phải anh không về sao?” Phó Lưu Âm chỉnh lại áo ngủ, cô cũng ngồi dậy, “À, suýt nữa tôi quên mất, đây là nhà anh, anh muốn về hay không muốn về cũng không liên quan tôi.”

Tiếng hít thở của anh nặng nề, Phó Lưu Âm gãi đầu, nằm lại vào bên trong, quay lưng, “Tôi ngủ.”

Mục Kình Sâm nghiêng người, hai tay nắm bả vai cô, kéo cô quay về phía mình, “Tôi hỏi em, coi như em ngủ thiếp nhưng lúc mở mắt vẫn biết mình đang ở đâu chứ hả? Tại sao ở phòng của tôi mà em lại hỏi tôi là ai?”

“Bởi vì mấy ngày nay anh không quay về.”

“Cho nên người xuất hiện trên giường em có thể là người khác?”

Hai vai cô bị anh siết đau, co cau chặt mày, “Tôi chỉ hỏi theo bản năng thôi.”

“Ở trong nhà này, trừ tôi ra cũng chỉ có anh cả là đàn ông.” Mục Kình Sâm tất nhiên sẽ không kéo cả quản gia Tào vào, “Em cho rằng là anh ta?”

Mục Kình Sâm lật người, đè lên người Phó Lưu Âm làm cô không thể động đậy, cánh tay bị anh đặt bên tai, cô thở hồng hộc, “Tôi biết, cho dù tôi có giãy dụa, phản kháng cũng không có ích gì, bây giờ anh trai có thể ra mặt vì tôi cũng không giúp được gì, trên đời này tôi không còn ai để dựa vào nữa rồi.”

Cánh tay anh nắm chặt tay cô nới lỏng, “Những lời hôm đó em còn nhớ không?”

“Tôi vào Mục gia với anh, vốn tưởng anh có thể bảo vệ tôi.”

Người đàn ông nghe vậy, môi mỏng khẽ hé, tuy cơn tức ngày càng nghiêm trọng, nhưng đã qua mấy ngày chẳng lẽ cơn tức vẫn nghẹn ở ngực cô?

“Tôi không bảo vệ em sao?”

“Mục soái, lúc tôi đến sân huấn luyện với anh, có một câu anh nói rất đúng, anh để tôi tiếp nhận huấn luyện, anh nói thế này, tôi chẳng sợ sau này đi ra ngoài, sau khi kẻ thù tìm được tôi, tôi cũng có thể bảo vệ mình…”

“Còn có thể phản kháng đúng không?” Mục Kình Sâm ép người xuống, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, “Phó Lưu Âm, sao trước kia tôi không phát hiện em cứng cỏi như vậy nhỉ?”

“Tôi cứng cỏi chỗ nào chứ?” Cô hỏi ngược lại.

“Đàn bà thì phải biết thế nào là chừng mực, biết không? Đạp đổ bậc thang người khác cho em, tốt hơn là em đấu đá lung tung, ngã gần chết.”

Phó Lưu Âm nghe vậy, tức giận liền xông lên giữa hai đầu mày, cô dùng sức đẩy anh ra, “Tránh ra!”

“Tránh ra, để tôi dậy.”

“Đêm khuya khoắt, em dậy làm gì?” Mục Kình Sâm bịt chặt miệng cô lại, không cho cô cơ hội nói chuyện. Phó Lưu Âm lắc đầu nguầy nguậy, khó khăn mới thoát được, cô thở hồng hộc.

Bàn tay Mục Kình Sâm cố định sau gáy cô, nâng đầu cô lên, đôi mỏng mỏng ghé vào bên khóe môi cô, cô muón mở miệng thì cánh môi anh dời trận địa, chớp mắt liền chặn môi cô. Cô bị anh hôn đến suýt ngất, cuối cùng hết cách, cô đành há miệng.

Hôm sau.

Trước bàn ăn, ánh mắt Phó Lưu Âm ngơ ngác nhìn chằm chằm bánh bao trước mặt, Mục Thành Quân và Lăng Thì Ngâm từ trên lầu cùng đi xuống. Mục Kình Sâm đang ăn sáng, Mục Thành Quân kéo ghế ngồi vào đối diện, ánh mắt rơi trên miệng cô.

Lăng Thì Ngâm cười lạnh, “Âm Âm làm sao thế? Ăn sáng mà cũng bất cẩn cắn vào môi à.”

Bây giờ môi Phó Lưu Âm vẫn đau vô cùng, cô không nói gì, cầm đũa ăn sáng. Mục phu nhân cười khúc khích, “Mau ăn đi.”

Mục Kình Sâm đưa tay sờ miệng mình, “Là cô ấy cắn tôi trước, tôi chỉ đáp lễ lại thôi.”

“Kình Sâm.” Mục phu nhân vội vàng chặn miệng anh, “Sao cái gì con cũng nói được thế? Không giữ mồm miệng gì cả.”

“Mẹ, thì có sao đâu?” Vẻ mặt anh bất cần, “Dẫu con không nói, chẳng phải mọi người đều nhìn thấy rõ sao?”

Lăng Thì Ngâm cầm cốc sữa tươi, trong lòng không nói rõ phức tạp, Mục Thành Quân ăn bánh gối, bỗng nghe Mục Kình Sâm mở miệng, “Mẹ, mấy ngày con không ở nhà, không ai tìm Âm Âm làm phiền chứ?”

Mục Thành Quân âm thầm lau tay, cười tiếp lời, “Đây là Mục gia, ai dám tới gây sự với cô ấy chứ?”

“Chưa chắc, nhỡ đâu là người trong nhà thì sao?”

Khóe mắt LĂng Thì Ngâm lướt qua người đàn ông bên cạnh, Mục Kình Sâm nói người trong nhà, phải chăng là Mục Thành Quân? Mục Thành Quân uống nửa cốc sữa tươi, sau đó đứng dậy, “Con tới cong ty đây.”

“Lão công, buổi tối về sớm chút nhé.”

Phó Lưu Âm rũ mắt, coi như không nghe thấy hai anh em đối thoại, cô chỉ cắm đầu ăn đồ trong bát mình.

Bên cạnh không có Hứa Ngôn, ngày trôi qua vô cùng thanh tịnh vô cùng, sau khi Hứa Tình Thâm tan ca liền đi thẳng tới bãi đậu xe. Lão Bạch giúp cô mở cửa, cô ngồi xuống, Tưởng Viễn Chu đặt một cốc sữa nóng vào tay cô, lão Bạch ngồi vào trong xe, đóng cửa lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.