Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 376: Chương 376: Chương 252: Anh sẽ si mê em đến già




Vẻ mặt Tưởng Đông Đình như thường, khóe môi Tưởng Viễn Chu khẽ nhếch lên, “Ba, Hứa Ngôn có thù oán gì với ba mà ba hại cô ta thành như vậy?”

“Ý gì?”

“Chẳng lẽ ba không biết tình trạng gần đây của cô ta sao?”

Tưởng Đông Đình không nhìn anh, ánh mắt dừng trước mặt Hứa Tình thâm, “Tính đi tính lại, vẫn là người phụ này tốt nhất, đúng không?”

“Nếu ba đã biết thì cần gì phải làm điều thừa nữa?” Tưởng Viễn Chu mang theo Hứa Tình Thâm tìm tới cửa, điều này chứng tỏ chuyện Hứa Ngôn đã bị bại lộ. Thật ra thì từ lúc Tưởng Viễn Chu bị bắt cóc đến nay, Tưởng Đông Đình không còn ôm bao hi vọng đối với Hứa Ngôn nữa.

“Được rồi, người do ba tìm, xem ra cô ta nhất định có những mặt làm không chu toàn, nếu không kết quả đã không như vậy.”

Hứa Tình Thâm mở lời, “Sao anh không nói trước cho em biết là tới Tưởng gia? Anh mà nói trước em đã không tới rồi.”

“Tới chơi một lúc, lúc trước Hứa Ngôn bị em đùa bỡn xoay vòng, em không tò mò Tưởng gia còn ai khác hay không à?”

Hứa Tình Thâm đặt tay mình vào lòng bàn tay Tưởng Viễn Chu, “Anh dẫn em đến đây chẳng phải vì ông ta tìm Hứa Ngôn đến gần anh, anh không nuốt nổi cơn tức này sao.”

“Em nói xem?”

“Không thú vị gì cả, sau này mà có phụ nữ muốn đến gần anh e đều phải học em, mà cũng không sao, Hứa Tình Thâm em là độc nhất vô nhị, bọn họ bắt chước càng giống, càng giống như tôm tép thôi.”

Quản gia đứng cạnh, nói cho cùng thì chuyện Hứa Ngôn là Tưởng Đông Đình đuối lý, nhưng vợ chồng Tưởng Viễn Chu một câu nhẹ nhàng cũng không nói. Hứa Tình Thâm thì khác, chỉ cần cô chịu nhỉn chút thời gian ra tớilấy lòng Tưởng Đông Đình, dần dà ông ta chắc chắn sẽ đón nhận cô. Nếu là người khác, chắc chắn sẽ không được như cô, Lăng Thì Ngâm trước kia chính là ví dụ tốt nhất.

Hứa Tình Thâm rút tay ra, vỗ nhẹ lên đùi Tưởng Viễn Chu, “Đi thôi.”

Tưởng Viễn Chu không nán lại, Tưởng Đông Đình ngước mắt lên, nhìn hai người ra ngoài, từ lúc bọn họ vào đây đến lúc rời đi, ngắn ngủn chỉ mấy phút. Trong ánh mắt Tưởng Đông Đình lộ ra phức tạp, quản gia đi theo sau Tưởng Viễn Chu, có vẻ muốn níu anh lại, “Tưởng tiên sinh, ngài không ở lại ăn cơm sao?” Tưởng Đông Đình nhìn bóng dáng con trai mình đi ra ngoài.

Mấy phút sau, quản gia trở lại, sau lưng không còn ai khác. Trong mắt Tưởng Đông Đình lộ vẻ mất mát, quản gia tiến lên mấy bước, “Lão gia, đã bao lâu ngài không gặp hai người họ rồi?” Tưởng Đông Đfinh khong nói lời nào, quản gia thở dài, “Tình cảm của Tưởng tiên sinh và Tưởng thiếu phu nhân rất tốt.”

“Đến ông cũng gọi cô ta là Tưởng thiếu phu nhân.”

“Lão gia, cô ấy do chính miệng Tưởng tiên sinh thừa nhận, tuy xảy ra bao chuyện, nhưng người ở cạnh Tưởng tiên sinh bây giờ là cô ấy.”

Tưởng đông đình rũ mí mắt, tựa như đang suy nghĩ. Quản gia muốn mở miệng thì thấy Tưởng Đông Đình vung tay, lúc này ông ta không muốn nghe ai nói chuyện, chỉ muốn một mình yên tĩnh.

Mục gia.

Lúc ăn cơm tối, trong nhà rất vắng lạng, Mục Kình Sâm vẫn không về nhà. Mục phu nhân nhìn ra cửa, sau đó nhìn Phó Lưu Âm, “Lưu Âm, sao đã mấy ngày rồi mà vẫn không thấy Kình Sâm về?”

Phó Lưu Âm nuốt cơm trong miệng xuống, từ sau hôm đó Mục Kình Sâm đã không về nhà, “Anh ấy, anh ấy, bên sân huấn luyện tương đối bận.”

“Bận đi nữa cũng không thể không về chứ.”

Lăng Thì Ngâm ngồi đối diện, thấy người giúp việc bưng canh lên, cô ta liền vội vàng đứng dậy múc cho Mục phu nhân một bát, sau đó cho Mục Thành Quân một bát, “Lão công, anh húp canh đi.”

Mục Thành Quân đặt bát canh qua bên cạnh, Lăng Thì Ngâm vẫn chưa biết chuyện cổ phần của công ty, chỉ nghĩ rằng Mục Thành Quân chịu cứu mình là bởi vì yêu mình, là tình cảm vợ chồng.

Mục phu nhân ăn vài đũa liền để bát xuống, “Mẹ no rồi, mấy đứa ăn đi.”

“Con cũng no rồi.” Phó Lưu Ân vội vàng muốn theo Mục phu nhân rời đi.

Mục phu nhân thấy vậy liền vươn tay đè chặt vai cô, “Lưu Âm, trong bếp vẫn còn món cnah chưa bưng ra ngoài, mẹ bảo phóng bếp chuẩn bị riêng cho con.”

Cô không muốn ngồi đây, đơn thương độc mã đối mặt vợ chồng Mục Thành Quân, “Mẹ, không cần đâu, con ăn no rồi.”

“Con và thằng hai kết hôn đến giờ mà mãi không có động tĩnh gì, con xem con gầy như này, cần bồi bổ.”

Nét mặt Phó Lưu Âm lúng túng, Lăng Thì Ngâm nghe lời này, bàn tay cầm đũa nắm chặt lại. Phó Lưu Âm như đứng đống lửa, như ngồi đống than, Mục phu nhân hô vọng vào bếp, lúc sau một bát canh hầm với thuốc bắc được bưng lên.

Mục phu nhân tự mình múc cho cô một chén, “Uống mau đi.”

“Nóng lắm mẹ à, để lúc nữa.”

“Được.” Mục phu nhân không ép cô nữa, nhìn về phía Lăng Thì Ngâm, “Thì Ngâm, con trông chừng giúp mẹ, bắt Lưu Âm ngoan ngoãn ăn canh.”

“Dạ.” Lăng Thì Ngâm rất không tình nguyện, nhưng đành đáp ứng.

Mục phu nhân ôm Kỳ Kỳ rời đi, Lăng Thì Ngâm bỗng mất hết khẩu vị, cô ta và Mục Thành Quân kết hôn lâu như vậy nhưng Mục phu nhân chưa từng thúc giục cô ta câu nào. Nguyên nhân trong đó, mọi người đều tường tỏ.

Mục Thành Quân không quá ham mêm trên phương diện kia, tuy có mấy lần, anh ta tuy hoàn thành nhưng LĂng Thì Ngâm mãi vẫn không thấy mang thai. Cô ta không khỏi ngước mắt nhìn Phó Lưu Âm phía đối diện, Mục Thành Quân là con cả, nhưng cứ thế này, Phó Lưu Âm rất có khả năng sẽ sinh trưởng tôn cho Mục gia trước tiên.

Lăng Thì Ngâm nghĩ tới đây, trong lòng khó mà tiếp nhận, đến lúc đó người ngoài sẽ nhìn cô ta bằng ánh mắt như nào đây? Bên tay Mục Thành Quân là ly rượu đỏ, anh ta bưng ly rượu lên, nói chuyện với Phó Lưu Âm, “Sân huấn luyện của cậu hai, lúc trước cô từng ở, đó là nơi cho người ở sao?”

Cô cúi đầu, “Trong đó tuy nghiêm khắc nhưng chỉ cần đã bước vào, đều muốn đi tới cuối cùng.”

“Còn cô?” Mục Thành Quân hỏi ngược lại, “Cậu hai dìu dắt cô như nào?”

Phó Lưu Âm gác chân lên nhau, hai người ung dung nói chuyện, gạt Lăng Thì Ngâm qua một bên. “Anh ấy dìu dắt tôi, không giống như huấn luyện viên.”

“Vậy cô… Học được những gì?”

Trong đầu Phó Lưu Âm chợt dội lên ký ức lần đầu cô và Mục Thành Quân gặp mặt, nỗi sợ hãi lần nữa trỗi dậy, cô vội trả lời, “Học được rất nhiều, ít nhất tôi sẽ không tái diễn tình cảnh mặc người ta muốn làm gì thì làm, tôi biết cách phản kháng.”

Mục Thành Quân như bị chọc cười, “Cách phản kháng như nào?”

Sắc mặt Lăng Thì Ngâm ngày càng khó nhìn, ánh mắt Phó Lưu Âm né tránh, trong tiềm thức của cô luôn tự giác tránh xa Mục Thành Quân. “Anh cả, nếu anh cảm thấy có hứng với chuyện sân huấn luyện thì có thể đi hỏi Kình Sâm, hoặc đi thăm một chuyến xem sao.”

Cô bưng bát canh bên cạnh lên, một hơi uống cạn. Trong canh bỏ thuốc bắt nên mùi thuốc rất nồng, chỉ là không khó uống, sau khi Phó Lưu Âm nuốt xuống liền đẩy cái ghế ra lên tầng.

Trở lại phòng mình, Phó Lưu Âm khóa trái cửa phòng, Mục Kình Sâm không có đây, cô không dám mở rộng cửa phòng lúc nào. Cô không như Lăng Thì Ngâm biết làm người, lúc rảnh rỗi sẽ ở cạnh Mục phu nhân.

Sau khi Mục Tiêu Dương gặp tai nạn xe cộ, Mjc phu nhân mất một thời gian dài không vực nổi tinh thần, tuy cô biết rõ nhưng không nói nổi một câu an ủi.

Đường, phải tự dựa vào bản thân mà bước, không phả đôi ba lời an ủi của cô là có thể giúp Mục phu nhân giải sầu, nhưng Lăng Thì Ngâm không vậy, cô ta làm đủ mọi cách để Mục phu nhân vui vẻ.

Sau khi tắm rửa xong, Phó Lưu Âm sấy khô tóc rồi nằm trên giường đọc sách. Vừa mới nhập thần thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ. Tiếng gõ rất nhỏ, cô phải lắng tai mới nghe thấy, Phó Lưu Âm khẩn trương đóng sách lại, “Ai?”

Bên ngoài không có tiếng trả lời, song tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục. Đây nhất định không phải người giúp việc, cũng không phải Mục phu nhân, nếu Mục phu nhân có việc gì, đều để người giúp việc ra mặt. Vậy trong nhà, trừ họ ra còn có ai? Lăng Thì Ngâm không thể nào tới gõ cửa phòng cô.

Phó Lưu Âm nghĩ tới đây liền thấy sợ, chẳng lẽ là Mục Thành Quân? Cô vén chăn, rón ren xuống giường, bước về phía trước, đến cửa tiếng gõ càng rõ ràng.

“Là ai?”

“Kình Sâm, là anh à?”

Tiếng gõ cửa bỗng im bặt, Phó Lưu Âm đặt tay lên nắm cửa, không thể nào, Mục Kình Sâm có chìa khóa, anh sẽ không kiên nhẫn đứng bên ngoài gõ cửa. Phó Lưu Âm thu tay về, mà tiếng gõ cửa lại như ma âm, vang lên lần nữa. Tiếng gõ cửa xuyên qua cánh cửa, trầm mộn truyền vào tai cô, cô nóng nảy giơ tay lên, đập mạnh lên cửa, “Tôi hỏi, rốt cuộc là ai!”

Mục Thành Quân đứng bên ngoài, giờ này người giúp việc sẽ không lên tầng, LĂng Thì Ngâm tản bộ với Mục phu nhân dưới tầng, khoảng bảy, tám phút cũng sẽ không lên đây.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.