Mục gia.
Lăng Thì Ngâm theo Mục Thành Quân vào trong nhà, giọng nói của Mục phu nhân vang lên đầu tiên, “Thì Ngâm về rồi.”
Lăng Thì Ngâm chịu oan, giờ nghe thấy giọng Mục phu nhân, liền không chịu được hô lên, “Mẹ!”
“Về là tốt rồi, về là tốt rồi.”
Ánh mắt Mục Thành Quân nhìn về phía phòng ăn.
“Chuẩn bị ăn cơm thôi.”
“Vậy còn chú hai?”
“Không biết có chuyện gì mà mấy hôm nay không thấy thằng bé về nhà.”
Mục Thành Quân nghe vậy không khỏi trông về phía cầu thang, mấy ngày nay anh ta bận chuyện LĂng Thì Ngâm, đi sớm về muộn, căn bản không để ý Mục Kình Sâm mấy ngày không về nhà.
Lăng Thì Ngâm đứng cạnh Mục Thành Quân, hiện tại cơn giận của cô ta không thể phát tiết, món nợ của Phó Lưu Âm và Hứa Tình Thâm có thể từ từ, nhưng Hứa Ngôn thì không thể, cô ta nhất định phải nhanh chóng hả cơn tức này.
Hứa Ngôn không nhà để về, trong người lại không có nhiều tiền, chỉ có thể tìm một nhà trọ mới ở tạm. Bây giờ cô ta còn không có công việc, chuyện của Tưởng Đông Đình bị cô ta phá hỏng, hiện tại trước mặt cô ta chỉ có hai con đường, hoặc về hoặc bắt đầu lần nữa tại thành Đông, tranh giành lấy từng cơ hội.
Hứa Ngôn ở nơi này đã hai ngày, tiền ngày càng vơi đi. Cô ta phải nhanh chóng tìm được nơi ở và việc làm. Tiếng chuông cửa vang lên dồn dập, Hứa Ngôn đang dọn đồ liền đứng lên hỏi, “Ai vậy?”
“Đưa đồ ăn.”
Hứa Ngôn bước nhanh đến mở cửa, không ngờ đứng ngoài là mấy người đàn ông cao to vạm vỡ, bọn họ nhanh chóng xông vào, đóng kín cửa phòng.
“Các anh là ai?”
Người đàn ông đứng đầu bóp cổ cô ta, sau đó kéo cô ta vào trong phòng. Hứa Ngôn vô cùng hoảng sợ, muốn thét chói tai. Đến mép giường, anh ta đẩy mạnh cô ta ngã xuống, “Cô em cứ yêm têm, bọn anh chẳng làm gì cô em đâu, nhưng phải xem xem cô em có phối hợp hay không.”
“Rốt cuộc các anh muốn làm gì.”
Người đàn ông móc điện thoại từ trong túi quần ra, “Nếu cô em không chịu hợp tác, vậy thì bọn anh đành tự thân vận động, cô em cũng hiểu đấy, trốn không thoát đâu.”
Hứa Ngôn muốn trốn liền bị người đàn ông ném trở lại giường, cô ta vung tay đánh vào tay đối phương nhưng không có tác dụng gì, bọn chúng nhiều người, chỉ chốc sau liền đè cô ta xuống. Hứa Ngôn không còn cách nào, đành thuận theo bọn chúng, chỉ cần bọn họ không đụng vào cô ta là tốt rồi.
Hôm sau, Hứa Ngôn dọn đồ, chỗ này cô ta không thể ở được nữa, cô ta rất nhớ ba mẹ, cô ta muốn trở về thăm họ, chuyện sau này để sau rồi tính.
Một đường mệt nhọc trở lại thôn Huyền Nhai, lúc Hứa Ngôn đi vào thôn thì trông thấy mấy đứa trẻ con quen thuộc ngồi chổm hôm đằng kia chơi đùa, cô ta đi lên trước mấy bước. Mấy đứa trẻ con thấy cô ta không thèm mở miệng chào mà là vừa cười vừa hát. “Hứa Ngôn Hứa Ngôn, mặt chị thật dày, người ta làm việc chị làm kẻ thứ ba!”
Hứa Ngôn ngạc nhiên trợn to mắt, “Bọn nhóc này nói lung tung gì thế? Ai dạy bọn em nói?”
“Hứa Ngôn Hứa Ngôn, mặt chị thật dày, người ta làm việc chị làm kẻ thứ ba!”
Bàn tay cô ta nắm chặt chiếc rương trong tay, “Im miệng!”
Cách đó không xa có bà thím thôn trên đi qua, Hứa Ngôn run môi chào hỏi, “Thím ạ.”
Bà thím liền một phát kéo một đứa bé trong đó, “Về nhà mau.”
Hứa Ngôn đuổi lên trước, “Thím, những lời trong miệng mấy đứa trẻ này là ai dậy?”
“Hứa Ngôn, thế mà trước đây chúng tôi cứ ngỡ cháu lên thành phố ngoan ngoãn đi làm, không ngờ cháu lại…”
“Cháu, cháu không làm gì hết!”
“Sáng nay có một đoàn người tới thôn, xông thẳng vào nhà chàu, nói là bà cả tìm tới cửa, đối phương còn cầm một tấm ảnh chống cô ta và cháu ăn nằm với nhau… Cháu nghe đi, những gì bọn trẻ hát chính là do họ dạy, Hứa Ngôn, lần này mất thể diện, không riêng gì ba mẹ cháu, mà cả thôn chúng ta cũng bị cháu làm cho mất mặt!”
Hứa Ngôn khóc nức lên, “Không phải, không phải, hoàn toàn không phải như vậy, ảnh do bọn họ ép cháu chụp, bọn chúng không làm gì cháu cả, cháu…”
Bà thím kéo con gái mình đi, dùng sức nắm chặt, “Đi mau, lớn lên con mà dám như vậy, mẹ lập tức bóp chết con!”
Đôi môi Hứa Ngôn run lẩy bẩy, thôn này, cô ta không thể về nữa, cô ta lùi về sau hai bước, những đứa trẻ còn lại vẫn đang cất giọng hát, đám người kia cho mỗi đứa trẻ một túi kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, để bọ chúng hễ gặp người là hát, Hứa Ngôn vì thế coi như là có tiếng tăm.
Cô ta cầm chiếc rương nhanh chóng rời đi, hiện tại không thể về nhà nữa, cô ta chỉ có thể ra ngoài lần nữa, đi đâu cũng tốt, ít nhất không cần bị nhấn chìm trong nước bọt của người khác.
Tưởng gia.
Quản gia vội vã vào cửa, Tưởng Đông đình ngồi trên ghế salon, một mình nhìn bàn cờ xuất thần.
“Lão gia, Tưởng tiên sinh về.”
Ngón tay Tưởng Đông đình đặt viên cờ xuống, ông ta ngẩng đầu lên, “Ông nói gì?”
“Tưởng tiên sinh và hứa tiểu thư tới.”
“Hứa tiểu thư nào.”
Quản gia vội vàng bổ sung, “Tưởng thiếu phu nhân.”
Cả người Tưởng Đông Đình dựa vào sau lưng ghế, “Bọn chúng tới làm gì?”
“Lão gia, ngài đừng như vậy, chẳng phải mỗi ngày ngài đều trông ngóng Tưởng tiên sinh tới sao?”
Đang lúc nói chuyện thì Tưởng Viễn Chu dắt theo Hứa Tình Thâm tiến vào, Tưởng Đông đình đứng lên, nhìn Hứa Tình Thâm kéo Tưởng Viễn Chu tới trước. Đôi môi cô mấp máy, tựa hồ muốn chào hỏi nhưng không biết nên xưng hô như thế nào. Tưởng Đông Đình không thích cô, cô tất nhiên sẽ không gọi ông ta một tiếng ba.
Tưởng Viễn Chu kéo cô ngồi xuống ghế, “Ồ, đang đánh cờ sao?”
Tưởng Đông Đình ngồi lại chỗ, ánh mắt nhìn chòng chọc con trai mình, muốn nhìn lâu thêm chút nữa nhưng cuối cùng ngại mất mặt ông ta liền thôi, “Anh chị tới đây làm gì? Không phải đã nói sẽ không bước vào cái nhà này nữa ư?”
Tưởng Viễn Chu nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Tưởng Đông Đình, “Tôi chỉ tới đây xem ở đây có Hứa Ngôn, Tống Ngôn, Cố Ngôn hoặc là Ngôn nào nữa không thôi.”