Phó Lưu Âm siết chặt quả đấm, đôi mắt dâng lên hơi nước, cô vươn tay muốn đánh Mục Kình Sâm, anh liền nhẹ nhàng tránh ra, một phát bắt lấy cổ tay cô, “Không phục, đúng không?”
“Buông tôi ra!”
Mục Kình Sâm kéo cánh tay cô, tay kia đè bả vai, cánh tay anh hơi dùng sức, cả người Phó Lưu Âm liền bị đè xuống, lưng cong lên còn đầu cúi gằm xuống. Mục Kình Sâm cười lạnh, “Cánh chưa cứng cáp đã muốn bay?”
Phó Lưu Âm quật cường cắn chặt cánh môi, vì dùng sức mà đôi môi đau vô cùng. Đầu cô cúi thấp, chóp mũi đau xót, cô cố nén nước mắt, Mục Kình Sâm đợi mãi vẫn không thấy cô nói gì, anh liền kéo cô lại thì thấy đôi mắt co đỏ bừng, không chớp mắt nhìn anh chằm chằm. Anh không biết nên làm gì, ý thức lời của mình có vẻ nặng nề, nhưng lời đã ra khỏi miệng cũng như bát nước đã hắt đi, không thể hốt lại. Phó Lưu Âm nhìn anh chằm chằm, Mục Kình Sâm nhíu chặt mày, xoay người đi xuống lầu.
Mục Thành Quân ngồi trên ghế salon, mẹ Lăng không ngừng nói, suýt nữa thì khóc, “Thành Quân, coi như mẹ cầu xin con, một ngày vợ chồng trăm năm tình nghĩa.”
Lực chú ý của Mục Thành Quân ở nơi xa, anh ta thấy Mục Kình Sâm bước nhanh ra ngoài, quanh thân tràn ngập không khí tức giận, không lâu sau, bên ngoài liền truyền đến động cơ nổ của chiếc xe việt dã. Mục Thành Quân khẽ nhếch môi, vẫn không để ý người trước mặt.
Ba Lăng không ngừng quan sát chú ý, bàn tay ông ta siết chặt, tựa như đưa ra quyết định nghiêm trọng, ba Lăng mở miệng, thở dài, “Thành Quân, con cứu Thì Ngâm ra, sau này Lăng gia đều là của con hết. Cổ phần của công ty Lăng Thận con cũng có phần, nếu con đồng ý cứu Thì Ngâm, tất cả cổ phần của chúng ta đều đưa con, có được không?”
Lúc này ánh mắt Mục Thành Quân mới dõi về phía ba Lăng, “Ba, ba nói thật à?”
“Đương nhiên, con là con rể Lăng gia, sớm muộn gì tất cả của Lăng gia cũng thuộc về con.”
Trong mắt Mục Thành Quân có ý cười, anh ta còn trẻ tuổi mà trong xương đã có sự xảo quyệt cáo già của một thương nhân, “Nếu vậy thì một lời đã định.”
Anh ta không hề từ chối, cũng không nói cứu Lăng Thì Ngâm, chuyện này vốn là trách nhiệm của anh ta. Trái tim ba Lăng trầm xuống, nhưng đã hết cách, nếu muốn con gái được bình an, nếu muốn Lăng Thì Ngâm thoát từ tay thuộc hạ của Tưởng Viễn Chu, ông ta chỉ có thể dựa vào Mục gia.
Lúc Lăng Thì Ngâm bị đưa ra ngoài, gặp Hứa Ngôn ở cửa. Khuôn mặt Hứa Ngôn tiều tụy, nhìn qua không tốt hơn cô ta chút nào. Xe của Mục Thành Quân dừng ở bên ngoài, Lăng Thì Ngâm nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt. Hứa Ngôn sợ hãi cúi đầu.
Lăng Thì Ngâm cười lạnh, “Hứa Ngôn, rốt cuộc Tưởng Viễn Chu cho cô lợi ích gì, để cô hãm hại tôi như vậy?”
Cô gái đối diện cúi thấp đầu im lặng, bên người còn có cảnh sát nên Lăng Thì Ngâm không thể nói lời độc ác, nhưng mối hận này cô ta không thể nuốt trôi. “Hứa Ngôn, mấy ngày nay bị nhốt, cô có thích chỗ này không?”
Sắc mặt Hứa Ngôn trắng bệch, ánh mắt Lăng Thì Ngâm nhìn về nơi xa, “Cô tạo chứng cứ giả, theo lý thì hiện tại cô không thể ra ngoài, đoán chừng Tưởng Viễn Chu thật sự động lòng với cô, nên hôm nay có thể ra.” Trong lời nói của cô ta đều là sự giễu cợt, LĂng Thì Ngâm thấy cảnh sát cạnh mình rời đi, liền lạnh lùng lườm Hứa Ngôn, “Tao sẽ không để mày sống yên ổn qua ngày đâu.”
“Nếu tôi không nói như vậy, Tưởng Viễn Chu sẽ không bỏ qua cho tôi.”
Cách đó không xa, tiếng còi xe vang lên, Lăng Thì Ngâm không dây dưa với cô ta nữa, bước về phía trước. Mục Thành Quân ngồi ở ghế sau, không xuống xe, Lăng Thì Ngâm mở cửa xe ngồi xuống, “Lão công.”
“Ở trong đó vẫn chưa đủ à?”
“Em biết anh sẽ không bỏ mặc em đâu mà.”
Mục Thành Quân không nói thêm gì, anh rũ mắt ý bảo tài xế lái xe.
Bệnh viện Tinh Cảng.
Lúc Tưởng Viễn Chu biết được tin tức, không hề ngạc nhiên chút nào, lão Bạch ở bên cnạh nói, “Như vậy quá dễ dàng cho Lăng Thì Ngâm.”
Tâm trạng Tưởng Viễn Chu rất tốt, “Gấp gáp làm chi? Hiện tại để cô ta vào đó, có lẽ là chuyện may mắn, bây giờ ra ngoài, không chừng cuộc sống sau này càng khổ sở.”
“Tại sao?” Lão Bạch không hiểu.
“Nghe nói công ty LĂng Thận hoàn toàn giao cho Mục Thành Quân?”
Lão Bạch gật đầu: “Phải, cổ phần cũng chuyển nhượng cho anh ta, sau này công ty này không còn dính dáng gì đến LĂng gia nữa.”
“Lúc đầu Mục gia nhìn trúng Lăng gia, chủ động bàn đám hỏi chẳg phải vì Lăng gia có thứ bọn họ có thể ngấp nghé ư? Bây giờ Lăng Thì Ngâm chẳng còn gì nữa, cô ta còn có tác dụng gì nữa?”
Laoc Bạch nghe vậy, nghĩ đến người kia, “Tưởng tiên sinh, Hứa Ngôn cũng được thả, ngài xem…”
“Không cần để ý đến cô ta, tôi để cô ta chỉ điểm và xác nhận Lăng Thì Ngâm là đã lường trước LĂng Thì Ngâm sẽ không bỏ qua cho cô ta.”
Lão Bạch nghe vậy liền cười khẽ, “Tưởng tiên sinh nói đúng.”
Hứa Ngôn để không ít đồ ở quán rượu, cô ta nhất định phải qua đó một chuyến. Tới khách sạn, Hứa Ngôn lấy thẻ phòng trong túi ra mở cửa. Cô ta đi vào thang máy, quẹt thẻ để ấn số tầng nhưng ấn nửa ngày cũng không có tác dụng. Hứa Ngôn đành ra khỏi thang máy, đi đến quầy lễ tân, “Xin hỏi tại sao thẻ phòng của tôi không quẹt được thang máy?”
“Ngài ở phòng nào?”
“1647.”
Đối phương nhìn cô ta, “Ngài theo tôi qua bên này.”
Hứa Ngôn đi theo lễ tân đến kho chứa đồ, bảo một nhân viên phục vụ nam đẩy một chiếc rương ra ngoài. “Ngài kiểm tra lại xem có phải tất cả đều ở bên trong không?”
Hứa Ngôn ngạc nhiên nhìn chằm chằm chiếc rương, cô ta ngồi xổm xuống, mở rương ra, bên trong ngổn ngang là đồ đạc, tất cả mọi thứ đều bị nhét vào. Cô ta vội vàng đóng nắp lại, kéo rương định rời đi.
“Hứa tiểu thư, chớ vội, mời ngài ký vào đây.”
Hứa Ngôn làm gì còn mặt mũi ở lại đây, cô ta kéo rương, rời đi như chạy trốn. Trở lại nơi ở ban đầu, Hứa Ngôn tìm nửa ngày mới tìm thấy chiếc chìa khóa ở ngăn kéo khóa rương, cô ta mở cửa thì phát hiện cửa không mở được.
Hứa Ngôn đành phải ấn chuông cửa, bên trong truyền ra giọng chủ thuê nhà, “Ai vậy!”
Cửa bị dùng sức kéo ra, Hứa Ngôn đứng cạnh cửa, “Dì, là cháu.”
“Là cô, sao cô lại tới đây?”
Hứa Ngôn không hiểu lời bà ta, “Dì, cháu ở phòng này mà.”
“Không phải phòng cô đã trả sao?” Chủ nhà một tay kéo cửa, ánh mắt rơi vào bên chân Hứa Ngôn, “Có một thanh niên tới nói đã sắp xếp chỗ ở cho cô, cô không cần ở lại đây nữa, còn cầm thẻ căn cước của cô tới đây.”
Hứa Ngôn nhớ ra, lúc trước lão Bạch hỏi cô ta mượn thẻ căn cước một lần, nhưng chỉ nói là làm thủ tục gì đó, không nói là trả phòng cho cô ta. Hứa Ngôn nhìn giờ, mắt thấy đã xẩm tối, khi đó tìm được căn phòng này, cô ta đã dùng hết sức chín trâu hai hổ, “Dì, đây là hiểu lầm, cháu chưa từng nói muốn trả phòng, như thế này đi. Dì cho cháu mượn phòng được không?”
“Căn phòng này của tôi khó lắm mới có người thuê, không thể bỏ trống dù chỉ một ngày, bây giờ đã có người ở rồi.”
Khuôn mặt Hứa Ngôn lộ vẻ nóng nảy, “Dì, dì không thể như vậy…”
Chủ thuê nhà trực tiếp đóng cửa. Tiếng đóng cửa rầm một tiếng truyền vào tai Hứa Ngôn dọa cô ta lùi lại vài bước, ai ngờ một chân đá trúng chiếc rương của mình.