Mục phu nhân ngồi trên ghế salon, một câu cũng không nói, Mục Kình Sâm và Phó Lưu Âm nhìn nhau, anh nhíu mày, khóe mắt trông thấy Mục Thành Quân đi về phía salon.
“Mẹ, đừng lo lắng.”
Mục phu nhân thở dài, “Dạo này đúng là thời buổi rối ren, từ sau khi ba con mất…”
“Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều quá.”
“Thành Quân, con định mặc kệ Thì Ngâm thật sao?”
Mục Thành Quân ngồi vào cạnh bà, giương mắt lên liền thấy chân Phó Lưu Âm, “Nếu cô ta đã có gan bắt cóc con gái Tưởng Viễn Chu, mẹ cho rằng Tưởng gia sẽ bỏ qua cho cô ta sao?”
“Nhưng dẫu sao cô ấy cũng là dâu Mục gia, con bé nói đúng, nếu chuyện này truyền ra ngoài, Mục gia biết giấu mặt vào đâu?”
“Mọi người đều ngang hàng trước pháp luật.”
Phó Lưu Âm không có gì để khuyên lơn, cô đứng lên, lên thẳng lầu.
Hôm sau.
Mục gia có hai vị khách quen tới thăm, lúc Phó Lưu Âm xuống lầu thì nghe thấy giọng nói từ tầng dưới vọng đến.
“Thành Quân, dẫu thế nào con cũng phải cứu Thì Ngâm.”
Phó Lưu Âm đi dép, tiếng bước chân rất nhẹ, lúc đi đến thì thấy người tới là ba mẹ Lăng. Hiện giờ Lăng Thì Ngâm xảy ra chuyện, khẳng định bọn họ đứng ngồi không yên.
Mẹ Lăng ngẩng đầu nhìn thấy cô, hận ý trong mắt thoáng hiện lên, Mục Thành Quân nhìn theo tầm mắt bà ta, lúc này Phó Lưu Âm đã đi tới trước bàn ăn, tự rót nước, uống cạn nửa cốc nước lọc.
Bàn tay mẹ LĂng nắm chặt, chính con đàn bà này hại chết con trai bà, nếu không phải Lăng Thận chết tức tưởi, mọi chuyện sau này cũng sẽ không phát sinh. Mục Thành Quân nhìn chằm chằm vẻ mặt mẹ Lăng, anh ta cười lạnh, “Mẹ, Thì Ngâm phạm tội bắt cóc, mẹ bảo con giúp kiểu gì đây?”
“Con bé không thể nào làm ra chuyện như vậy, người Tưởng gia trăm phương ngàn kế muốn hại con bé, chuyện này chỉ là hãm hại!”
Phó Lưu Âm uống nước mắt, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt. Mục phu nhân thấy thông gia tới, sau khi nói mấy câu khách sáo thì ra ngoài. Bà không giúp được gì, càng không muốn bị kẹp giữa tình thế khó xử, nếu Lăng gia tới tìm Thành Quân để xin giúp đỡ, vậy để họ tự nói chuyện với nhau là được.
Phó Lưu Âm biết, nếu có thể giết người không cần đền mạng, có lẽ mẹ Lăng đã bóp chết cô lâu rồi. Chỉ là có vẻ hình như bà ta đã quên rằng, lúc đầu là con trai bà ta nhốt cô hai năm ròng, là Lăng Thận hại cô hai năm ròng sống trong bóng tối vô cùng.
Tầm mắt Phó Lưu Âm và mẹ Lăng chạm nhau, ánh sáng trong mắt cô hơi lạnh, tình trạng Lăng gia hiện nay mỗi bước đều tới gần tuyệt cảnh, đây không phải báo ứng thì là gì? Phó Lưu Âm tiến lên mấy bước, “Anh, mọi người đang bàn xem nên cứu chị dâu như nào à?”
“Kình Sâm ra ngoài rồi à?”
“Vẫn chưa.”
Ánh mắt u ám của Mục Thành Quân không dao động chút nào, anh ta liếc Phó Lưu Âm, chỉ có điều cái nhìn này có vẻ hơi lâu, một câu nói của mẹ LĂng kéo anh ta quay lại, “Thành Quân, mẹ biết con nhất định sẽ có cách. Tối hôm qua mẹ đi gặo Thì Ngâm, chính miệng con bé nói con bé không tham gia vào vụ bắt cóc.”
“Nhưng bây giờ bằng chứng cảnh sát đang nắm giữ quả thật rất bất lợi cho Thì Ngâm.” Mục Thành Quân cắt ngang lời mẹ Lăng, “Lại nói cô gái tên Hứa Ngôn kia cũng làm nhân chứng, nói lúc thương lượng, LĂng Thì Ngâm nói là muốn bắt cóc.”
“Đó là hãm hại, là hãm hại…”
Phó Lưu Âm vẫy tay với người giúp việc cách đó không xa, “Ba mẹ chị dâu tới, sao không pha ly trà?”
“Cô đừng giả mù sa mưa!” Mẹ Lăng cố nén cơn tức, con trai bà ta chết, bây giờ con gái thì bị đưa vào đồn cảnh sát, còn Phó Lưu Âm vẫn yên lành đứng trước mặt bà ta, còn là với thân phận thiếu phu nhân của Mục gia. Lúc trước Lăng Thì Ngâm từng nói với bà ta, không thể nào chịu nổi ở cùng một mái hiện với Phó Lưu Âm. Mẹ Lăng luôn khuyên cô ta chịu đựng, vậy mà hôm nay đến bản thân đối mặt mới biết hai chữ này khó khăn nhường nào.
Mục Thành Quân híp mắt, khóe môi cười lạnh, không biết vì sao anh ta không nghe lọt câu nói tức tối của bà ta. “Mẹ, mọi người tìm con cũng vô dụng, hai người trở về đi thôi, con thật sự không có cách nào cả.”
Người giúp việc nhanh chóng bê trà lên, Phó Lưu Âm biết ba mẹ Lăng ghét mình, nhưng lúc này làm bọn họ tức tối, trong lòng cô cảm thấy vô cùng hả hê. “Mọi người muốn xem ti vi không? Nói không chừng chuyện chị dâu đã lên ti vi rồi.”
Vẻ mặt mẹ Lăng thay đổi, ba Lăng nghiêng đầu, ánh mắt hung ác. Mục Thành Quân im lặng, anh ta tỏ thái độ như vậy làm ba mẹ Lăng không tài nào chịu được. Anh ta không nói một câu bảo vệ Lăng Thì Ngâm, anh ta biết rõ mối quan hệ giữa Phó Lưu Âm và Lăng Thì Ngâm. Đương lúc Phó Lưu Âm liên tục khiêu khích, lại thêm đương lúc tai vạ ập tới, anh ta chẳng lẽ chút phản ứng cũng không có?
Phó Lưu Âm cầm điều khiển ti vi lên, mẹ Lăng vội ngăn lại, “Chúng tôi đang nói chuyện quan trọng, mời cô rời đi!”
“Sao tôi lại phải rời đi?” Phó Lưu Âm hỏi ngược lại, “Đây là Mục gia, là nhà tôi kia mà.”
Mẹ Lăng há miệng, “Thành Quân…”
“Âm Âm…” Ở đầu cầu thang chợt truyền đến giọng nói lười nhác, Phó Lưu Âm quay đầu liền trông thấy Mục Kình Sâm đang tựa vào lan can, bộ quần áo ở nhà màu đen tuyền làm cả người anh tản mát ra mấy phần lạnh lùng. Bình thường trong khí chất của anh mang theo tính xâm lược, cho nên dù là vẻ hung ác bị che giấu song ánh mắt của anh vẫn không thể nào lừa được người khác. Phó Lưu Âm mím chặt môi, lại thấy Mục Kình Sâm vươn tay về phía cô, “Qua đây.”
Cô ngoan ngoãn đến trước mặt Mục Kình Sâm, anh từ cao nhìn xuống cô chằm chằm, “Ba mẹ chị dâu và anh cả đang nói chuyện, em làm rộn cái gì?”
“Em…”
Ánh mắt Mục Kình Sâm lướt qua đỉnh đầu cô, “Lên lầu với anh.”
Phó Lưu Âm đi rất chậm, Mục Kình Sâm không chịu được, bèn quay người lại, một phát túm lấy cổ tay cô, kéo cô lên lầu. Đến hành lang tầng trên, Mục Kình Sâm không để ý cô, chỉ lo bước đi phăm phăm, bước chân cô không theo kịp anh, “Anh chậm thôi.”
Mục Kình Sâm kéo cô đến trước mặt mình, tay kia đè vai cô, sau đó đẩy cô về phía sau, lưng cô đụng vào bức tường cứng rắn phía sau, “Làm gì vậy?”
“Không phải tôi đã cảnh cáo em, đừng đến gần anh cả sao?”
“Tôi không đến gần anh ta.”
“Vậy vừa rồi em làm gì vậy?” Mục Kình Sâm hỏi.
Phó Lưu Âm ương ngạnh nhướng mày, “Tôi thấy ba mẹ Lăng Thận, trong lòng liền dấy lên cơn tức, không chịu được.”
Anh vươn tay nắm cằm cô, “Tôi đã nói với em từ lâu rằng anh cả là sói đói, em không nghe lọt tai đúng không?”
“Tôi đương nhiên biết, nhưng tôi không dây vào anh ta, chúng ta ở cùng một mái nhà, cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp.”
“Đừng nói mấy thứ này với tôi!” Giọng Mục Kình Sâm cường ngạnh, bàn tay đè cô thu lại, anh đứng thẳng dậy, “Có phải em mong rằng tôi cũng giam em lại?”
Phó Lưu Âm ngạc nhiên nhìn anh, cổ họng lên xuống mấy lần, anh biết rõ đây là vết sẹo cả đời cũng không xóa hết của cô, “Sao anh phải giam tôi?”
Mục Kình Sâm vươn tay, hai ngón tay bóp chặt khuôn mặt cô, “Tại sao ư? Chỉ dựa vào LĂng gia mà có thể nhốt được em hai năm, còn em, cái gì cũng không thể làm được. Phó Lưu Âm, hiện tại anh trai em không ra ngoài được, nếu tôi muốn giam giữ em thật, anh ta có thể tạo ra cuộc mưu sát, giúp em hả giận không?”&