Sau khi Phó Lưu Âm đi ra khỏi nhà không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên lầu ba, “Anh nói xem anh cả có đánh chết Lăng Thì Ngâm không?”
“Sẽ không.”
Anh… anh ta vì sao thích đánh người?”
Vấn đề này Mục Kình Sâm cảm thấy cực kì khó trả lời, “Mỗi người phát tiết có một cách thức khác nhau, Lăng Thì Ngâm bị đánh cũng không phải lần đầu, nhưng không ta không ly hôn chứng tỏ cô ta còn muốn duy trì cuộc hôn nhân này.’
“Mẹ thì sao? Lần bị thương đó của Lăng Thì Ngâm có liên quan đến tôi, mẹ mặc kệ sao?”
Mục Kình Sâm khởi động xem “Đó là chuyện hai vợ chồng bọn họ, huống hồ Lăng Thì Ngâm còn giúp anh cả giấu đi.” Người đàn ông nhìn cô, “Em cảm thấy áy náy rồi hả?”
“Tôi, tôi có gì phải áy náy?”
Khóe môi Mục Kình Sâm nhếch lên ý vị thâm trường, Phó Lưu Âm nhìn qua cảm thấy có chút buồn bực, đại khái cô làm chuyện gì cũng không qua được mắt Mục Kình Sâm sao?
“Không áy náy là tốt nhất, chuyện của cô ta không liên quan gì đến em, em tự lo cho mình là được.”
Phó Lưu Âm nghĩ nghĩ, đúng thế, cô nịt chặt giây an toàn lại nhìn về phía cửa sỏ.
Hoàng Long Đỉnh.
Tưởng Viễn Chu về đến nhà còn sớm,hai đứa trẻ còn chưa ngủ, anh đi vào phòng trẻ em nhìn một chút, không thấy Hứa Tình Thâm đâu.
Người đàn ông đi vào phòng ngủ chính, anh mở đèn, nhìn thấy Hứa Tình Thâm nằm trên giường, người đàn ông nhẹ chân bước qua, đến bên giường nhìn thấy Hứa Tình Thâm vậy mà lại ngủ thiếp đi.
Tưởng Viễn Chu xốc chăn lên, người chui vào trong chăn, Hứa Tình Thâm đang ngủ bị tỉnh, cô đưa tay muốn đánh qua, Tưởng Viễn Chu vội vàng cầm bàn tay cô, “Làm cái gì? Vừa thấy đã muốn đánh người?’
“Làm sao lại là anh?”
Tưởng Viễn Chu nghe thấy lời này liền nhíu mày, “Làm sao vậy, em mơ thấy ai vậy hả?”
“Không phải, em tưởng là Lâm Lâm và Duệ Duệ.”
Tưởng Viễn Chu ôm chặt eo cô, Hứa Tình Thâm nhích đầu dựa vào bờ vai anh, “Anh nói đến hỏi Hứa Ngôn, hỏi được cái gì?”
“Em có biết người an bài cho Hứa Ngôn là ai không?”
“Lăng Thì Ngâm.”
“Sai,. Là ba anh.”
“Cái gì?” Đúng là Hứa Tình Thâm không nghĩ tới, không, phải nói là cô nghĩ nhưng không nghĩ là có chuyện đó thật. “Vậy cô ta và Lăng Thì Ngâm có quan hệ gì?”
“Còn có quan hẹ gì nữa, là cấu kết với nhau là việc xấu.”
Tưởng Viễn Chu kể hết sự tình từ đầu đến cuối cho Hứa Tình Thâm nghe, Hứa Tình Thâm ngồi dậy, “Nói cách khác những người đó không muốn bắt cóc Lâm Lâm mà là giúp đỡ cho Hứa ngôn.”
“Anh không cần biết bọn họ có ý gì, động đến con gái anh chính là bắt cóc.”
“Vậy anh ở trong thôn vách núi đen gặp chuyện không may có quan hệ với Hứa Ngôn sao?”
Tưởng Viễn Chu cũng ngồi dậy theo, anh ôm lấy cánh tay Hứa Tình Thâm ,”Chuyện kia lão Bạch đã tra rõ, Hứa Ngôn xuất hiện trùng hợp mà thôi.”
“Bỗng nhiên em nghĩ đến một chuyện.”
“Chuyện gì?” Tưởng Viễn Chu hỏi.
“Nếu là cổ đại, ba anh nhất định sẽ thu xếp tam thê tứ thiếp cho anh thật tốt, nói không chừng còn thấy không đủ, sẽ sắp xếp cho anh một tầng để cho anh từng người một, Tưởng Viễn Chu, anh thật có phúc á.”&Tưởng Viễn Chu nằm xuống, đầu dựa thoải mái lên cánh tay, “Phụ nữ anh không cần nhiều, có một người vợ có đầy đủ ưu điểm thế là được rồi.”
Hứa Tình Thâm không hỏi tiếp, những chuyện này Tưởng Viễn Chu có thể xử lý tốt, không cần cô phải quan tâm thêm.
“Có câu như thế này.” Khóe miệng Tưởng Viễn Chu nhếch lên nhìn cô, “Nếu cho anh một lựa chọn, anh thích người lồi lõm 36d hay thích một người có gương mặt khuynh quốc khuynh thành?”
Hứa Tình Thâm trả lời ngược lại, “Nếu có một người đàn ông cho em lựa chọn em nhất định sẽ chọn gương mặt, bởi vì dáng người có thể rèn luyện mà thành…”
“Sai “ ý cười của Tưởng viễn chu không giảm, “Anh sẽ trả lời như thế này , loại này vấn đề không cần hỏi tôi, bởi vì tôi sẽ không vì loại vấn đề này mà phiễn não.”
Hứa Tình Thâm đặt bàn tay trắng nõn lên vai anh, người đàn ông cười cười nắm chặt tay cô.
“Từ này mai trở đi lỗ tai chúng ta có thể yên tĩnh rồi, anh không thích có người đi qua đi lại trước mắt anh, mỗi này thời gian anh cùng bọn trẻ còn không đủ đâu.”
“Hứa Ngôn thì sao?”
Tưởng viễn chu nhẹ cười, “Ý định ngu xuẩn muốn thay thế em cô ta, đã đến lúc để cô t quay trở về hiện thực rồi.”
Hứa Tình Thâm nằm lại đến bên người Tưởng Viễn Chu, “Thật tốt, nhìn bọn họ một đám đánh chủ ý lên anh, em thật khó chịu, hiện tại thì tốt rồi, yên tĩnh rồi.”
Người đàn ông dùng tay che mắt, không giấy được nụ cười nơi khóe môi.
Nhà họ Mục&Mục Kình Sâm và Phó Lưu Âm về đến nhà, nhìn thấy phòng khách đứng nhiều người không quen.&Mục phu nhân luống cuống đứng dậy, “Kình Sâm.”
“Mẹ, làm sao vậy?”
“Bọn họ nói đến tìm chị dâu con…”
Không bao lâu Lăng Thì Ngâm và Mục Thành Quân tới.
Lăng Thì Ngâm đã trang điểm, gương mặt dùng một lớp phấn dày, nhìn mấy người trong phòng khách, gương mặt cô ta không thay đổi, không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Là Lăng Thì Ngâm sao?”
Cô ta gật đầu, vâng.
“Cô bị nghi ngờ liên quan đến vụ án bắt cóc, xin mời theo chúng tôi một chuyến.”
“Cái gì?” Lăng Thì Ngâm sợ hãi, “Cái gì mà bắt cóc, các anh có tìm nhầm người không?”
“Hai người làm việc thay cô đã bị bắt, một mực chắc chắn bị cô sai sử, đi thôi, đi theo chúng tôi về cục cảnh sát.”
Phó Lưu Âm có chút giật mình, cô cau mày, cẩn thận mở miệng, “Chẳng lẽ Lâm Lâm suýt chút nữa bị bắt đi có liên quan tới chị sao?”
“Cô nói hươu nói vượn cái gì vậy?”
“Hứa Ngôn chị quen sao?”
Gương mặt Lăng Thì Ngâm trắng xanh thay đổi, cô ta nhìn về phía Mục Thành Quân, “Thành Quân, cứu em, mau cứu em.”
Mục phu nhân tiến lên mấy bước, sắc mặt khó tin, “Bên trong chuyện này nhất định có chuyện hiểu nhầm.”
Mục Thành Quân cho một tay vào túi quần, anh ta đến trước mặt Phó Lưu Âm, “Em nói Lâm Lâm có phải là con gái Tưởng Viễn Chu không?”
Vâng.
Mục THành Quân nhìn Lăng Thì Ngâm trước mặt, Lăng Thì Ngâm thấy vậy nhanh chóng tránh sau lưng bà, “Mẹ, nhanh cứu con.”
“Mong cô không cản trở công việc của chúng tôi.”
Mục Thành Quân tiến lên kéo Mục phu nhân đến bên cạnh, “Nếu Thù Ngâm không làm chuyện này vậy cảnh sát nhất định sẽ cho cô ấy một câu trả lời thỏa đáng.”
“Thành Quân, chẳng lẽ anh nhẫn tâm để em bị mang đi như vậy hay sao?”
Mục Thành Quân cười lạnh, “Nếu em thật sự ngay cả chuyện bắt cóc cũng làm được thì anh đây có gì là nhẫn tâm?”
“Em không làm, em không.”
“Mời cô theo chúng tôi trở về.” Cảnh sát nói xong tiến lên hai bước.
Mục Thành Quân dời mắt đi, “Phối hợp cho tốt, nói hết mọi chuyện nếu thật sự oan cho em, cửa nhà họ Mục luôn rộng mở đón em.”
Lăng Thì Ngâm đứng tại chỗ, run rẩy đi không được, cô ta nhìn Mục Thành Quân, lúc cô ta bị mang đi, nhà họ Mục không ai thay cô ta nói một câu.