Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 371: Chương 371: chương 250 -2




“Vậy nếu xảy ra chuyện gì mà nói cô nói bọn họ làm sao mà chịu được?”

Hứa Ngôn ngẩn ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tưởng Viễn Chu.

Rất nhiều chuyện xâu chuỗi lại, thật ra Tưởng Viễn Chu có thể đoán được đại khái, số điện thoại của Hứa Ngôn là Phó Lưu Âm đưa cho Hứa Tình Thâm, quan hệ Lăng Thì Ngâm và Hứa Ngôn tuyệt không đơn giản.

Lúc lão Bạch đi vào không gõ cừa mà trực tiếp quét thẻ đi vào.

Anh ta đi về phía trước, nhìn thấy Hứa Ngôn, anh ta chỉ liếc qua thật nhanh, “Tưởng tiên sinh, chiếc xe muốn bắt cóc Lâm Lâm đã tìm được, người cũng đã tìm được.”

Khóe môi Hứa Ngôn run run, cô ta cảm thấy giống như trời sập xuống vậy.

Tưởng Viễn Chu không nghĩ vào thời khắc mấu chốt này còn có tin tức tốt như vậy, “Ở đâu?”

“Người đã bị mang đến.”

Người đàn ông cười nhẹ, đưa mắt nhìn Hứa Ngôn ở bên cạnh, “Có muốn đi cùng không?”

Sắc mặt Hứa Ngôn tái nhợt như tờ giấy, nhớ đến Lăng Thì Ngâm bảo đảm không có chuyện không may nhưng nếu Tưởng Viễn Chu đã muốn tra các cô sớm muộn gì cũng không thể giấu diếm. Hứa Ngôn thất thần tại chỗ, ánh mắt chưa xót vô cùng, “Tưởng tiên sinh…”

“Hứa Ngôn, có một số việc cô không chịu nói là vì ôm mong muốn may mắn đúng không? Chuyện bắt cóc không phải là chuyện nhỏ, là phải ngồi tù”

Cô ta sợ hãi lắc đầu, “Không phải là bắt cóc, không phải..”

“Mạnh mẽ cướp con gái tôi từ trong tay người khác còn không phải là bắt cóc?”

Hứa Ngôn khóc nức nở, cô ta biết chuyện một khi đã định đừng nói cô muốn vọng tưởng lưu lại ấn tượng tốt trong lòng Tưởng Viễn Chu, Tưởng Viễn Chu không bắt cô ta tới cục cảnh sát là đã không tệ lắm rồi, “Tưởng tiên sinh, tôi…”

“Tôi hỏi cô lần cuối, chuyện Lâm Lâm bị bắt cóc có phải cô và Lăng Thì Ngâm đều có liên quan hay không?

Lão Bạch nhíu mày, đưa mắt nhìn Hứa Ngôn, Hứa Ngôn ba hồn bảy vía như bị đánh tan cả người ngồi sững lại, ánh mắt nhìn về phía trước, nhìn nửa chén rượu còn sót lại cùng với bàn tiệc lớn đang bày đó.

Trước sau bất quá chỉ nửa tiếng đồng hồ nhưng cô ta cảm thấy mình như ở trên thiên đường bị đánh xuống địa ngục.

Tưởng Viễn Chu đứng dậy, hai mắt Hứa Ngôn cũng cảm thấy mơ hồ, “Không phải bọn họ muốn bắt cóc, chỉ là làm bộ như muốn bắt Lâm Lâm… người nghĩ ra chủ ý này là Lăng Thì Ngâm, cô ta nói để tôi cứu Lâm Lâm, như vậy tôi sẽ có cơ hội tiếp cận ngài.”

Sắc mặt lão Bạch cũng không tốt hơn là bao, Tưởng Viễn Chu ở trên cao nhìn chằm chằm Hứa Ngôn, “Cho nên cô trở thành ân nhân cứu mạng của con gái tôi, giỏi cho một chiêu khổ nhục kế.”

“Tưởng tiên sinh, tôi chưa từng nghĩ sẽ làm tổn thương đến Lâm Lâm, tôi, tôi…”

Tưởng Viễn Chu vung tay, anh không muốn nghe Hứa Ngôn nói thêm lời gì vô nghĩa nữa, “Cô nói hết những lời này cho cảnh sát, nói không chừng cảnh sát còn cho cô cơ hội.”

“Không cần, Tưởng tiên sinh.” Hứa Ngôn đứng dậy, đưa tau cầm chặt cánh tay Tưởng Viễn Chu, “Không cần báo cảnh sát, không thể, ba mẹ tôi mà biết bọn họ nhất định sẽ không chịu nổi, ở trong thôn cũng không ngẩng đàu được.”

“Tránh ra.” Tưởng Viễn Chu hung hăng gạt cánh tay ra, thân thể Hứa Ngôn lui ra sau, không phòng bị mà ngã xuống ghế sofa, ánh mắt người đàn ông lộ ra sự hung dữ, anh xoay người đứng trước mặt Hứa Ngôn, ngọn đèn phía sau bị dáng người anh che lại, “Tôi mặc kệ cô có mục đích gì, là bắt cóc thật hay bắt cóc giả, Hứa Ngôn, tôi dạy cô một chiêu.”

“Có, có ý gì ?” Hứa Ngôn ngẩng đầu hỏi.

“Cô có thể đi nói cho cảnh sát, Lăng Thì Ngâm có âm mưu bắt cóc Lâm Lâm, cũng đã thương lượng với cô, cho nên cô biết toàn bộ kế hoạch của cô ta, chỉ là giữa chừng cô thay đổi ý định cứu Lâm Lâm. Cứ nói như vậy ít nhất cô có thể thoát tội, đổ hết trách nhiệm lên người Lăng Thì Ngâm.”

Hứa Ngôn rũ vai, Tưởng Viễn Chu nâng chân bước ra ngoài, ánh mắt Hứa Ngôn nhìn vào bóng lưng người đàn ông, “Tưởng tiên sinh, Tưởng tiên sinh…”

Tưởng Viễn Chu dừng chân, quay đầu nhìn cô ta, “Tôi và Hứa Tình Thâm chưa bao giờ không tốt, cô đừng vọng tưởng chen chân vào, cũng không biết tự lượng sức mình, tôi thường xuyên đến xem cô đều cảm thấy buồn cười. Thật sự, Hứa Ngôn, cô lấy đâu ra tự tin như vậy? Tôi xem một chuyện cười hiện tại cũng đã diễn xong, giấc mộng của cô cũng nên tỉnh lại.”

Sắc mặt Hứa Ngôn xám ngắt, ngồi sững người trên ghế sofa không nhúc nhích.

Lão Bạch đi theo Tưởng Viễn Chu ra ngoài, anh ta đống cửa lại, Tưởng Viễn Chu chỉ vào cánh cửa, “Phái người nhìn chăm chằm đừng để cô ta ở lại.”

Vâng.

Hai người một trước một sau đi, lão Bạch bước đi nhẹ nhàng, “Tưởng tiên sinh, phụ nữ khắp thế gian này có ngàn vạn người cũng không địch lại được Tưởng thiếu phu nhân sao?”

“Đó là đương nhiên.” Vẻ mặt Tưởng Viễn Chu vui vẻ, bước chân cũng chậm lại, đợi cho lão Bạch bắt kịp anh, Tưởng Viễn Chu nhìn anh ta một cái, “Anh khen Tưởng thiếu phu nhân của tôi như vậy không sợ Tô Lạp sẽ ghen sao?”

“Tưởng tiên sinh,nói thật, mấy hôm trước tôi đều ăn không ngon ngủ không yên nhớ tới ngài và Tưởng thiếu phu nhân đang tốt làm sao lại thành ra như vậy? Tôi nghĩ đi nghĩ lại cũng không thấy Hứa Ngôn có điểm gì tốt.”

“Tôi chưa bao giờ nói cô ta tốt.”

“Nhưng ngài vì cô ta mà phát sinh tranh chấp.”

Tưởng Viễn Chu không đi tiếp, anh nhìn chằm chằm vào lão Bạch, khóe miệng nhếch lên sự chế nhạo, “Lão Bạch, Tình Thâm biết được anh vẫn luôn bảo vệ cô ấy như vậy nhất định cô ấy sẽ rất vui vẻ.”

“Đó là đương nhiên.”

Tưởng Viễn Chu nhún vai, “Bất quá hiện tại anh có thể thấy đây chỉ là diễn kịch mà thôi, thật ra từ đầu tôi đã muốn nói cho anh, là Tưởng thiếu phu nhân ngăn cản không cho nói, cô nói anh vì cô ấy bị tổn thương mà thấy bất công đặc biệt vui, cho nên chúng tôi vẫn giấu cho đến nay. Hiện tại nhìn xem, mấy ngày nay anh nhất định là buồn vô cùng có đúng không? Tóc cũng trắng không ít.”

Lão Bạch nghẹn họng nhìn trân trối, đây là ý gì đây?

Tưởng Viễn Chu bước đi, từ trước tới nay lão Bạch là người thông minh, lần này tự nhiên đã hiểu, chỉ là trong lòng bị tổn thương, phát điện ra.

Cuộc đời anh đi dài nhất nhất định có Hứa Tình Thâm đan xen rồi.

Nhà họ Mục

Lăng Thì Ngâm bị Mục Thành Quân mang trở về phòng, cô ta nghĩ

nên nói cho Hứa Ngôn một tiếng, cô ta không biết Phó Lưu Âm có nhớ được số điện thoại của Hứa Ngôn hay không như đề phòng luôn tốt.

Nhưng cô ta bị Phó Lưu Âm quăng ngã một lúc Mục phu nhân vẫn ở cùng cô ta, hiện tại có Mục Thành Quân bên cạnh nhưng Lăng Thì Ngâm cũng không còn tâm tư kia nữa. “Thành Quân, chẳng lẽ anh tin tưởng lời của Phó Lưu Âm sao? Tin nhắn kia là cô ta gửi, không phải là tôi.”

“Cô ta dành di động của cô cô liền để cho cô ta nhắn tin đi?”

Mục Thành Quân đưa tay lấy cà vạt xuống, gương mặt Lăng Thì Ngâm đầy sợ hãi, cô ta lùi về sau, sốt ruột giải thích, “Em đối với anh như thế nào anh không biết sao? Làm sao em có thể làm ra loại chuyện này?”

“Cô không vừa lòng cũng không phải không có khả năng.”

“Em… nếu thật sự em muốn làm chuyện này em cũng không thể nhắn tin đến điện thoại của anh.”

Mục Thành Quân tiến lên phía trước vài bước, “Nói không chừng cô quá kích động không cẩn thận liền gửi cho tôi.”

Lăng Thì Ngâm vọt đến mép giường đặt mông ngồi xuống, “Thành Quân, em không tin anh vì mấy câu của Phó Lưu Âm mà tin chuyện này, nếu anh muốn tra rõ mà nói một chút cũng không có, nhưng vì sao lúc ở trước mặt mẹ anh không chịu nói giúp em một câu? Hiện tại em bị thương là vì Phó Lưu Âm, nhưng sao anh không nói, vì cái gì?”

“Nếu tôi không muốn nói có phải trước mặt mẹ và lão Nhị đã lộ ra chân tướng rõ ràng phải không?”

Mục Thành Quân tiến lên, bàn tay lớn bóp chặt cổ Lăng Thì Ngâm, anh ta dùng sức liền đẩy ngã Lăng Thì Ngâm xuống giường lớn.

Bàn tay của Mục Thành Quân đặt lên cổ họng cô ta, trong mắt lộ ra sự ác độc, “Cô còn chê tôi chưa đủ mất mặt hay không?”

“Thành Quân… không cần…”

Phó Lưu Âm trở về phòng không lâu lại chuẩn bị cùng Mục Kình Sâm xuống lầu, người đàn ông nói muốn đưa cô ra ngoài.

Đi tới cầu thang liền nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn từ lầu ba truyền đến, “Cứu… cứu mạng…”

Phó Lưu Âm vội vàng dừng bước, nhìn thấy Phó Lưu Âm quần áo không chỉnh tề chạy, suýt chút nữa cô ta giẫm phải khoảng không nơi càu hang, cánh tay đúng lúc vịn chặt tay vịn mới miễn cưỡng đứng vững, gương mặt cô ta đầy hoàng sợ, quay đầu nhìn lại,dưới chân cũng chưa đi dép.

Bóng dáng Mục Thành Quân cũng xuất hiện trong mắt Phó Lưu Âm, Lăng Thì Ngâm lại khóc nức nở, nghẹn ngào kêu, “Cứu mạng,cứu tôi.”

Phó Lưu Âm chưa bao giờ thấy cô ta như vậy, cô đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Mục Thành Quân nhanh chóng xuống lầu, một tay nắm chặt cổ tay Lăng Thì Ngâm.

Người đàn ông rũ mắt, giọng nói nhẹ nhàng hữu lực, “Ra ngoài sao?”

“Đúng thế.” Mục Kình Sâm trả lời.

Lực đạo trong tay Mục Thành QUân tăng lên, Mục Kình Sâm đưa tay ôm chặt bả vai Phó Lưu Âm, “Chúng ta đi thôi.”

“Cứu…”

Phó Lưu Âm cảm giác được sự sợ hãi của Lăng thì Ngâm, co ta đưa mắt nhìn hai người, Mục Thành Quân đứng đó, gương mặt nghiêm nghị, giống như người vừa đi ra khỏi địa ngục, cô thu hồi tầm mắt, đi theo Mục Kình Sâm nhanh chóng xuống lầu.

Mục Thành QUân là một người lạnh lùng, không giống như người khác, chỉ cần nhìn một cái có thể khiến cho người ta không rét mà run.

Đến dưới lầu, Mục phu nhân đang chuẩn bị lên lầu, Mục Kình Sâm tiến lên, “Mẹ.”

“Lão Nhị, có nghe thấy tiếng gì không?”

“Tiếng gì vậy?”

Phó Lưu Âm đứng ngay cầu thang, tay còn có chút run, Mục phu nhân không nhịn được nhìn xung quanh, “Hình như mẹ nghe thấy tiếng của Thì Ngâm.”

“Mẹ nghe nhầm rồi.” Mục Kình Sâm lôi kéo Mục phu nhân đến phòng khách, “Mẹ xem TV đi, con và Lưu Âm ra ngoài một chuyến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.