Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 370: Chương 370: Chương 250: Lăng Thì Ngâm bị bắt




Hứa Ngôn ngây ra như phỗng, hai mắt trừng lên, toàn bộ lời nói bị mắc kẹt trong họng, cô ta muốn phản biện vài câu nhưng không thể nói nên lời.

Cô ta há miệng thở dốc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, “Tôi…”

Tưởng Viễn Chu kéo gạt tàn, ngón trỏ ở trên điếu thuốc gõ mấy cái, đầu lông mày anh nhếch lên, tầm mắt nhìn chằm chằm vào Hứa Ngôn, “Nói đi, như thế nào, câm rồi sao?”

“Không phải, tôi không.” Hứa Ngôn khó khăn nói ra mấy chữ.

“Tôi hy vọng cô không phải.” Tưởng Viễn Chu thả khói, thân thể dựa vào phía sau, “Cô có biết tôi chán ghét Lăng Thì Ngâm như thế nào không?”

Hứa Ngôn như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, không dám tùy tiện trả lời.

“Nếu có và Lăng Thì Ngâm là một đám thì tôi thật sự nhìn nhầm cô.”

Hứa Ngôn cuống quýt xua tay, cô ta chưa từng trải qua việc đời, sau khi đến Đông thành được Tưởng Đông Đình nhìn trúng, Hứa Ngôn nhận được chỗ tốt như vậy, cũng kháng cự, nhưng cuối cùng cũng khó thoát khỏi bốn chữ lòng dạ tham tiền. Nói cách khác, vì lực hấp dẫn quá lớn làm cho cô ta đánh mất tâm trí, “Tưởng tiên sinh, tôi… tôi và Lăng Thì Ngâm không có quan hệ gì.”

Tưởng Viễn Chu duỗi chân nhìn cô ta, “Nhưng lão Bạch đã điều tra ra cô và Lăng Thì Ngâm có qua lại với nhau.”

“Ngài… ngài điều tra tôi?”

“Phàm là người gần gũi con gái tôi, lão Bạch đều tra, nhưng tôi tuyệt đối không nghĩ tới cô và Lăng Thì Ngâm có quan hệ.”

Hứa Ngôn sốt ruột vô cùng, rượu đỏ mới chảy qua yết hầu từ từ tản mát ra, chua xót làm cho người ta khó chịu, âm thanh cô ta rất nhỏ, rất nhẹ, “Tôi không có.”

Tưởng Viễn Chu nghe vậy hít một hơi thật sâu, anh đưa điếu thuốc dụi trong gạt tàn, “Hứa Ngôn, tôi muốn hỏi cô một câu.”

“Cái, cái gì?”

“Chuyện Lâm Lâm bị bắt cóc có liên quan tới Lăng Thì Ngâm sao?”

Hứa Ngôn giật mình ngẩng đầu, trong ánh mắt là tấm rèm che đang lay động, trong lòng cô ta cảm thấy không cam lòng, cực kì không cam lòng, cô ta cứ như thế bị đuổi trở về rồi sao, “Tôi không biết.”

“Nếu như vậy giữa chúng ta không còn gì để nói nữa rồi.”

Hứa Ngôn thấy anh hạ chân xuống, giống như muốn đứng dậy, trong đâu cô ta chỉ còn lại câu nói cuối cùng của Tưởng Viễn Chu, “Đợi một chút.”

Hứa Ngôn sốt ruột kéo tay áo Tưởng Viễn Chu, “giữa chúng ta là có ý gì?” (Còn tưởng JQ hả bà nội…)

“Tôi không nghĩ sẽ đặt cô và Lăng Thì Ngâm vào làm một, theo tôi cô và cô ta không giống nhau, tôi biết bản tính cô tốt bụng nhưng tôi không nghĩ tới…”

“Tưởng tiên sinh, ngài tin tưởng tôi…”

“Tin cô cái gì?” Tưởng Viễn Chu hỏi, “Lão Bạch đã điều tra rõ ràng, Hứa Ngôn, nếu như cô không muốn nói thì đừng nói, sáng mai cô liền chuyển khỏi nơi này đi.”

Hứa Ngôn khóc không ra nước mắt, nắm chặt tay, “Tôi và Lăng Thì Ngâm thật sự không có quan hệ gì, là cô ta tìm tới, ngài phải tin tôi.”

Tưởng Viễn Chu ngồi lại ghế sofa, “Hứa Ngôn, cô đừng xem tôi không biết gì, cô nhiều lần ăn cơm khẩu vị đều giống như đúc với Hứa Tình Thâm, nếu nói là trùng hợp thì tôi nhất định sẽ không tin.”

Sắc mặt Hứa Ngôn kích động, cô ta nghe tới đây, Tưởng Viễn Chu tức giận nhất là Lăng thì Ngâm, lúc này có một số việc muốn giấu cũng không giấu được, Tưởng Viễn Chu trực tiếp hỏi thẳng cô ta, nhất định anh ta biết không ít.

“Tưởng tiên sinh, tôi chưa từng nghĩ muốn tổn thương ngài, càng không nghĩ làm tổn thương người nhà của ngài.”

Tưởng Viễn Chu kiềm chế sự nhẫn nại trong lòng, “Tôi hiểu.”

“Ngài… sau này ngài còn coi tôi là bạn không?”

“Hứa Ngôn, tôi không thích người khác lừa gạt tôi, cô nói thật với tôi tôi sẽ không trách cô.”

Hứa Ngôn không biết lời của Tưởng Viễn Chu có đáng tin hay không nhưng đã đến mức này cô ta còn có tư cách mặc cả sao? Nhưng nếu nói ra thì Tưởng Viễn Chu sẽ nghĩ cô ta như thế nào?

Trong lòng cô ta cực kì mâu thuẫn, nhưng chuyện về Lâm Lâm nhất định không thể để cho Tưởng Viễn Chu biết được, Hứa Ngôn mấp máy môi, “Tôi và Lăng Thì Ngâm có trò chuyện, là cô ta tìm tôi trước, cô ta muốn tôi giúp cô ta…”

Hứa Ngôn càng nói trong lòng càng tệ, lại thêm tố chất tâm lý trước nay không tốt, suýt chút nữa thì cắn phải lưỡi của mình. Cô ta dự định giấu chuyện một nửa, càng che giấu càng xoắn xuýt, “Tưởng tiên sinh, tôi tiếp cận ngài không liên quan gì đến Lăng Thì Ngâm, là ba của ngài…”

Điểm này Tưởng Viễn Chu không nghĩ tới, đáy mắt người đàn ông hiện lên sự kinh ngạc, “Ba tôi?”

“Đúng vậy, ông ta nói ngài và Hứa Tình Thâm không phù hợp, tôi không biết làm sao ông ta tìm được tôi, nhưng mà Tưởng tiên sinh ngài yên tâm, tôi thật sự không muốn làm tổn thương đến ngài.”

Tưởng Viễn Chu lạnh lùng cắt ngang lời cô ta, “Nói cách khác ba tôi tìm cô, để cô tiếp cận tôi, lúc nào thì ông ta tìm được cô? Trước khi tôi bị bắt cóc hay là sau khi tôi bị bắt cóc?”

“Trước khi bắt có.”

“Vậy vụ bắt cóc đó có liên quan gì đến cô không?”

Hứa Ngôn vừa nghe cuống quýt xua tay, “Tưởng tiên sinh, tôi làm sao có khả năng đó. Lại nói tôi cũng không dám dùng sinh mạng của mình mà đũa giỡn, lần đó tôi cũng bị mang đi, là ngoài ý muốn. Tôi vốn định đi nhà trưởng thôn nhớ lại ở trên đường gặp ngài nhưng tôi không nghĩ tới ngài bị bắt cóc.”

Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, ánh mắt anh hung ác, anh nên đoán được từ sớm.

Nhưng Tưởng Viễn Chu quả thật không đoán được chẳng phải chuyện này nói ra rất hoang đường sao? Không buồn cười sao?

Ý Tưởng Đông Đình là ông ta không vừa ý Hứa Tình Thâ, cho nên muốn tìm một người học theo Hứa Tình Thâm, lại để đồ giả mạo này đến gần anh, thay thế vị trí của Hứa TìnhThâm?

Thật sự là buồn cười vô cùng.

Khóe miệng Tưởng Viễn Chu nhếch lên sự châm chọc, Tưởng Đông Đình xem người con trai ngày của ông ta thành cái gì? Nếu người anh đã nhìn trúng thì tùy tiện chọn ai cũng có thể bị thay thế, một Hứa Ngôn thì tính là cái gì?

Bên ngoài có bao nhiêu minh tinh nhưng có ai có khuôn mặt bằng cô ấy? Ai có thể phong tình được như cô ấy?&Tưởng Viễn Chu khẽ nhắm mắt, Hứa Ngôn cẩn thận nhìn anh ta, “Tưởng tiên sinh, tuy tôi đã đồng ý ông ta nhưng rất nhiều chuyện xảy ra sau này, tôi gặp ngài nhiều lần như vậy đều là trùng hợp, thật sự…”

Tưởng Viễn Chu hoàn toàn không nghe được lời của Hứa Ngôn, có một số chuyện không hiểu, một số chuyện không giải thích được thì cuối cùng cũng có đáp án.

Cô ta lần lượt xuất hiện trước mắt anh, không phải cố ý thì chẳng lẽ là duyên phận hay sao?

Có trời mới tin anh và cô ta có duyên phận.

Tưởng Viễn Chu áp chế sự phẫn nộ trong lòng, ngón tay anh gõ lên đầu gối mấy cái, làm cho giọng điệu của mình hạ xuống, “Hứa Ngôn, một mình cô tới Đông Thành làm việc, để lại cha mẹ, nhất định là muốn kiếm tiền trở về hiếu kính bọn họ có đúng không?

Lời này đâm phải chỗ đau của Hứa Ngôn, đôi mắt cô ta đỏ ửng, “Đúng thế, ba ngài cho tôi tiền, tôi đưa cho ba mẹ tôi, trong nhà bộ dáng rách nát tôi muốn để cho bọn họ sống tốt một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.