“Con…” Phó Lưu Âm cũng không thể nói là vì Hứa Tình Thâm, cô đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn Mục Thành Quân, cô rũ mắt, “Con nghe chị dâu gọi điện thoại với người khác, lén lút còn nói anh cả không về nhà, chị ấy có thể ra ngoài, con muốn xem chị ấy nói chuyện với ai?”
Chậu nước bẩn này hắt lên người Lăng Thì Ngâm, cô ta trợn mắt há mồm phẩy áo đứng lên, “Phó Lưu Âm, cô đừng ngậm máu phun người, khi nào thì tôi gọi điện thoại cho người khác?”
Hai tay Mục Thành Quân nắm chặt, nghĩ tới tin nhắn Lăng Thì Ngâm gửi tới di động anh ta, sắc mặt người đàn ông âm trầm, Lăng Thì Ngâm mở mắt trừng trừng, “Phó Lưu Âm, tôi chưa bao giờ hại cô, nhưng cô thì sao? Cô lần lượt hãm hại tôi, rốt cuộc cô muốn như thế nào?’
“Em không hãm hại chị, chuyện này là thật.”
Mục phu nhân đau đầu không thôi, lúc này Mục Thành Quân ngồi bên cạnh bỗng dưng mở miệng, “Lão Nhị, em mang Âm Âm lên lầu đi.”
Người đàn ông nghe vậy ánh mắt liếc nhìn Mục Thành Quân.
Người đàn ông kia nhìn anh, “CHuyện này thôi đi, các em lên lầu đi.”
“Thành Quân?” Lăng Thì Ngâm nghe vậy khó tin nhìn anh ta, “Anh nói cái gì? Cứ như vậy là xong sao?”
ừ
Mục phu nhân ngồi bên cạnh cũng tưởng nghe nhầm, “Lão Đại, Thì Ngâm bị quẳng ngã như vậy…”
“Mẹ, có một số việc sau này lại nói.” Mục Thành Quân dựa người vào phía sau, đưa mắt nhìn Phó Lưu Âm, “Huống hồ Thì Ngâm cũng không có gì đáng ngại, người một nhà đừng làm tổn thương hòa khí.”
Mục Kình Sâm cười cười, cầm bánh ngọt đứng lên, anh đi mấy bước đến trước người Phó Lưu Âm, cầm tay cô lên lầu hai.
Lăng Thì Ngâm ủy khuất không nói nên lời, nước mắt chảy đến hốc mắt, “Thành Quân, anh, anh…”
Mục Thành QUân đứng lên, đi qua người Lăng Thì Ngâm lạnh lùng nói, “Cô đi theo tôi về phòng.”
“Thành Quân, các con định làm gì?”
“Không có gì.” Mục Thành Quân thấy Lăng Thì Ngâm đứng bất động, đưa tay nắm cổ tay cô ta, kéo cô ta lên lầu.
Hứa Tình Thâm nhận được tin nhắn Phó Lưu Âm gửi tới, trước tiên gửi số điện thoại qua cho Tưởng Viễn Chu.
Cô vừa muốn gọi điện thoại cho người đàn ông, điện thoại liền vang lên.
Hứa Tình Thâm nhận máy, “Alo.”
“Gửi số điện thoại cho anh làm gì?”
“Đây là Âm Âm gửi cho em, em ấy nói em ấy thấy Lăng Thì Ngâm gọi điện thoại, phát hiện chủ nhân số điện thoại này có nội dung trò chuyện liên quan tới em và anh.”
Tưởng Viễn Chu im lặng một lúc, sau đó mở miệng hỏi, “ Tình Thâm, em có biết số điện thoại này là của ai không?”
“Ai vậy?” Hứa Tình Thâm hỏi lại.
“Hứa Ngôn.”
Hứa Tình Thâm nhếch miệng, “Hứa Ngôn? Vậy ra Hứa Ngôn quen biết với Lăng Thì Ngâm? Hoặc là nói Hứa Ngôn lần lượt xuất hiện không phải cô ta trùng hợp mà là do Lăng Thì Ngâm sắp xếp.”
“Đợi anh hỏi cô ta.”
“Hỏi cô ta? Cô ta có thể nói thật sao?”
“Yên tâm.” Tưởng Viễn Chu tràn đầy chắc chắn, “Cô ta sẽ phải nói thật.”
“Alo.” Hứa Tình Thâm nghe vậy khẩu khí có chút khẩn trương, “Không phải anh dùng mĩ nam kế đấy chứ?”
“Như thế nào, em đối với mỹ nam kế của anh tin tưởng vậy sao?”
“Tưởng Viễn Chu, không được.”
Người đàn ông bật cười, “Yên tâm đi, buổi tối ăn cơm không cần chờ anh.”
“Được.”
Khách sạn
Hứa Ngôn nằm trên giường lớn, vừa xem tivi vừa ăn hoa quả, phòng có người đến dọn dẹp, tất cả đồ đạc dược bổ sung đầy đủ, lúc Tưởng Viễn Chu gọi tới vừa vặn phát xong một tập phim.
Hứa Ngôn bật im lặng, sau đó nhận điện thoại, “Alo, Tưởng tiên sinh.”
Tâm tình Tưởng Viễn Chu không tệ, cũng không nói xưng hô gì, cho nên mỗi lời nói đều giống như lộ ra sự thân thiết, “Đang làm gì?”
“Đang chán, vừa mới xem xong cuốn sách.” (Mụ này chuẩn mẹt dày.”
“Buổi tối có thời gian sao?”
Hứa Ngôn thả lên xuống giường, “Có.”
“Cô ở khách sạn chờ tôi, tối tôi qua…”
Trái tim Hứa Ngôn đập nhanh, “Cái này… không bất tiện sao?”
“Ăn bữa cơm mà thôi, tôi bảo lão Bạch an bài, chúng ta ăn ở trong phòng, ủy khuất cho cô, chỉ là bên ngoài đám phóng viên không thể xông vào…”
“Không sao.” Hứa Ngôn cười nói, “Tôi chờ ngài.”
“Được.”
Cắt đứt trò chuyện, hai tay Hứa Ngôn ôm chặt má, phát hiện mặt mình nóng thật lợi hại, Tưởng Viễn Chu nói tối nay muốn tới, bên trong này ám chỉ gì không phải Hứa Ngôn không hiểu.
Lúc trước lúc Tưởng Đông Đình tìm cô ta liền nói với cô ta, nếu ở phương diện kia Tưởng Viễn Chu yêu cầu thì cô ta không được từ chối, đương nhiên sau khi xong chuyện Tưởng Đông Đình sẽ bồi thường cho cô ta.
Khóe miệng Hứa NGôn nhếch lên, hiện tại với cô ta mà nói mị lực của Tưởng Viễn Chu so với chút thù lao kia Hứa Ngôn nẩy lên, có chút luống cuống tay chân, cô ta muốn thừa lúc trước khi Tưởng Viễn Chu tới tắm rửa một chút.
Lúc chạng vạng, tiếng chuông ngoài cửa vang lên, Hứa Ngôn đi ra mở cửa.
Phục vụ ở bên ngoài đẩy xe đồ ăn, “Hứa tiểu thư, ngài khỏe, đây là bữa tiệc lớn Tưởng Viễn Chu gọi.”
“Đẩy vào đi.”
Phục vụ viên đẩy xe đồ ăn vào phòng, lúc Tưởng Viễn Chu đi vào Hứa Ngôn không phát hiện, cô ta muốn nói lời cảm ơn với phục vụ viên quay người lại liền thấy Tưởng Viễn Chu ở đó.
Cô ta hoảng sợ, “Tưởng tiên sinh.”
Tưởng Viễn Chu bật cười, từ trong thùng cầm lấy một chai rượu đỏ, anh đưa bình rượu cho người phục vụ, “Mở ra.”
Vâng.
Tưởng Viễn Chu ngồi lên ghế sofa, Hứa Ngôn cũng ngồi xuống theo, người phục vị rót rượu cho hai người, đặt đồ ăn lên bàn, anh ta châm nến, lúc đi ra ngoài còn tắt hết đèn trong phòng.
Hứa Ngôn nhìn ánh nến tỏa ra, trong lòng ấm áp.
Tưởng Viễn Chu cầm chén rượu vang trong tay đưa cho cô ta, “Nếm một ngụm.”&Cô ta không uống rượu đỏ bao giờ nhưng vẫn nhấp một ngụm nhỏ.
Tưởng Viễn Chu nhìn không gian phía trước, “Đói bụng chưa?”
“Không đến mức.”
Hứa Ngôn vừa mới tắm qua, tóc khô một nửa, trên người tỏa ra mùi hương sữa tắm, Tưởng Viễn Chu lấy điếu thuốc trong túi quần, ngón tay thon dài kẹp thuốc.
“Tưởng Viễn Chu, làm sao lại muốn tới đây ăn tối?”
“Tôi muốn yên tĩnh, ở chỗ này tắt đèn tôi cảm thấy cực kì thoải mái.”
Khóe miệng Hứa Ngôn nhếch lên, người đàn ông ngậm điếu thuốc, khóe mắt liếc nhìn gương mặt của Tưởng Viễn Chu.
Cô ta khó xử, đưa mắt lên, vô tình lọt vào mắt người đàn ông, gương mặt cô ta đỏ bừng không biết nhìn đi đâu.
Tưởng Viễn Chu không hỏi ý kiến cô ta, anh tự bật lửa, lửa màu đỏ, người đàn ông dùng sức hút vào, Hứa Ngôn không nhịn được nhìn anh, nhìn thấy đôi mắt phượng hẹp dài của Tưởng Viễn Chu nheo lại, hình như rất hưởng thụ, hai má hóp lại, cánh môi mím lại thành vòng cung.
Hứa Ngôn cảm giác được tim mình đập lỡ một nhịp, hai nhịp, tầm mắt cô ta không dời đi được/ Có người mị lực lúc làm việc, có người có mị lực nhờ gương mặt mê đảo chúng sinh cũng có người có mị lực ở tài năng của anh ta.
Đại khái chỉ có Tưởng Viễn Chu….
Mị lực của anh là mỗi một lần giơ tay nhấc chân dù là động tác hút thuốc đơn giản nhất đều làm cho người ta mê muội thần hồn điên đảo.
Hai ngón tay Tưởng Viễn Chu kẹp lấy điếu thuốc, miệng phun khói trắng, bỗng nhiên anh dựa gần vào Hứa Ngôn động tác bất thình lình làm cho cô ta quên thở.
Nhưng mà câu kế tiếp của người đàn ông làm cho cô ta kinh hoảng giật mình tại chỗ.
“Hứa Ngôn, cô là do Lăng Thì Ngâm an bài sao?”