Phó Lưu Âm nhìn người phụ nữ ngã trên mặt đất, Lăng Thì Ngâm trừng mắt, lời nói lộ ra sự ngoan độc vô cùng, “Tôi nói với mẹ, đây là Nhị thiếu phu nhân nhà họ Mục.”
Cô đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào Lăng Thì Ngâm, Lăng Thì Ngâm dùng một tay đè lên hông, đau không đứng nổi, cô ta nhìn xung quanh, “Cứu mạng, cứu …”
Phó Lưu Âm cắn môi dưới, vừa rồi cô ra tay theo bản năng, cô cũng không muốn ra tay nặng như vậy, dù sao đây là nhà họ Mục, mà Lăng Thì Ngâm là đại thiếu phu nhân nhà họ Mục/
Cô nhìn di động trong tay, ngón tay nhẹ nhàng nhấn trên di động, dùng di động của Lăng Thì Ngâm gửi tin nhắn cho Mục Thành Quân.&“Cô làm cái gì?” Lăng Thì Ngâm sốt ruột đứng dậy, Phó Lưu Âm lùi về sau, không tới nửa phút Mục Thành Quân gọi tới.
Lăng Thì Ngâm nghe thấy chuông điện thoại, cô ta vươn tay, “Đưa di động cho tôi.”
Phó Lưu Âm không nói hai lời đưa điện thoại thả trong tay cô ta, sau đó rời đi.
Lăng Thì Ngâm đau sau lưng không đứng nổi, cô ta nhận điện thoại trước, “Alo, lão công.”
“Lăng Thì Ngâ, cô gửi tin nhắn đó cho tôi là có ý gì?”
“Em không gửi…”
Mục Thành Quân cười lạnh một tiếng, “Đúng vậy, tin nhắn này không phải gửi cho tôi, là gửi cho người khác.”
Lăng Thì Ngâm cuống quýt giải thích, “Không phải, vừa rồi điện thoại bị người ta cầm, không ở chỗ em…”
“Cô muốn nói cho tôi biết tin nhắn này không liên quan gì tới cô?”
“Lão công, em không biết nội dung tin nhắn này là gì, anh phải tin tưởng em, em…”
“Đủ rồi.” Mục Thành Quân giận dữ, Lăng Thì Ngâm bị dọa cho nhảy dựng, cô ta quá hiểu tính cách của Mục Thành Quân, lửa giận người đàn ông càng lớn. “Lăng Thì Ngâm, nếu nội dung tin nhắn là thật, tôi đảm bảo tôi nhất định để cho cô chết không toàn thây.”
Lăng Thì Ngâm mở to mắt, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, bên má cảm nhận được sự ấm áp, cô ta nhanh chóng lau nước mắt, “Lão công, anh đừng như vậy, em…”
Trò chuyện bị cắt đứt, Lăng Thì Ngâm ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào màn hình, cô ta phản ứng kịp thời liền nhanh chóng mở tin nhắn.
Phó Lưu Âm gửi cho Mục Thành Quân tin nhắn, “Thân ái, hôm nay chồng tôi đi ra ngoài, gặp nhau ở khách sạn.”
Trách không được Mục Thành Quân lại tức giận như vậy, Lăng Thì Ngâm nhanh chóng cầm điện thoại, ngón tay run lên, theo cô ta nghĩ, Phó Lưu Âm và Hứa Tình Thâm đúng là một loại với nhau, hư hỏng đến tận xương.
Cô ta sốt ruột giải thích với Mục Thành Quân, điện thoại gọi qua nhưng mãi không có người nhận.
Phó Lưu Âm sau khi vào nhà liền nhanh chóng lên lầu, cô trở lại phòng, khóa trái cửa lai, lấy điện thoại gọi cho Hứa Tình Thâm.
“Alo.” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói của Hứa Tình Thâm.
“Chị dâu, chị đang bận sao?”
Hứa Tình Thâm nhanh chóng lấy bút kí tên, “Không đến nỗi, làm sao vậy?”
“Em có chuyện muốn nói với chị, vừa rồi em nghe Lăng Thì Ngâm gọi điện thoại, đầu dây bên kia cho nhắc tới chị và Tưởng tiên sinh, em đã cướp lấy điện thoại của cô ta…”&Lông mày Hứa Tình Thâm giật giật, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên, nhưng không cắt lời Phó Lưu Âm.
“Chị dâu, số điện thoại trò chuyện cùng cô ta em đã nhớ,lát nữa gửi qua cho chị, nhìn người phụ nữ này có phải lại có âm mưu gì hay không.”
Hứa Tình Thâm đáp một câu được, “Âm Âm, chính em cũng phải cẩn thận, phía bên chị rất tốt, em không cần mạo hiểm vì chị.”
“Yên tâm đi, sẽ không.” Phó Lưu Âm tiếp tục nói, “Số điện thoại kia có lẽ không phải là số di động mà Lăng Thì Ngâm thường liên lạc, bên trong chỉ có một số điện thoại xa lạ này, em nhìn người liên hệ, thấy chỉ có số của Mục Thành Quân.”
“Âm Âm, cảm ơn em, em gửi số điện thoại qua cho chị, chỉ bảo Viễn Chu đi điều tra.”
“Được.”
Hai người nói chuyện vài câu xong Phó Lưu Âm nhớ lại số điện thoại gửi qua cho Hứa Tình Thâm.
Cô ngồi trong phòng không được bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, “Nhị thiếu phu nhân.”
Phó Lưu Âm đi tới, hé cửa, “Có chuyện gì sao?”
“Phu nhân bảo ngài xuống lầu.”
“Tôi… thân thể tôi không khỏi, muốn đi ngủ.”
Sắc mặt người hầu nghiêm túc, “Phu nhân nói ngài đẩy ngã Lăng Thì Ngâm không nhẹ, cô gật đầu, “Được, tôi đi xuống ngay.”
Xuống dưới lầu, tiếng nói chuyện của Mục phu nhân và Lăng Thì Ngâm truyền vào lỗ tai Phó Lưu Âm, “Thì Ngâm, nếu không đi kiểm tra chân đi? Con như vậy mẹ rất lo lắng.”
Đôi mắt Lăng Thì Ngâm đỏ bừng, tay đặt lên chỗ gác tay ở ghế sofa vẫn không nhúc nhích, Phó Lưu Âm đi vào phòng khách, “Mẹ.”
Mục phu nhân nhướng mày nhìn cô, “ Lưu Âm, con xem còn làm chuyện tốt gì đây?”
Lúc nói chuyện thì tiếng bước chân dồn dập truyền đến, mấy người nhao nhao nhìn lại, thấy Mục Thành Quân đi vào, gương mặt anh ta lạnh lùng, đi vào phòng khách xong, ánh mắt liền nhìn qua mọi người, “Sao lại thế này?”&“Thành Quân.” Lăng Thì Ngâm đưa tay muốn kéo tay anh ta, người đàn ông nhìn cô ta một cái, vẫn bước đi, “Thắt lưng của em đau quá.”
“Lưu Âm.” Mục phu nhân tiếp tục câu hỏi vừa rồi, “Có phải con làm hay không?”
Phó Lưu Âm không nói gì, Mục Thành Quân nhìn cô, “Làm sao vậy?”
“Thật xin lỗi, chị dâu là do em quăng ngã.”
“Cô xem nhà họ Mục là cái gì?” Mục phu nhân tức giận xanh mét, “Cô cho là cô ngã sao?”
Phó Lưu Âm mím môi, Lăng Thì Ngâm đầy ủy khuất, “Âm Âm, chị biết em không thích chị cũng không vừa mắt chị, nhưng dù có như vậy em cũng không thể hạ tay với chị như vậy.”
Mục Kình Sâm từ sân huấn luyện trở về, trong tay còn cầm bánh ngọt, một tay anh cho vào túi quần, hai chân thon dài đi vào trong, bất chợt nhìn thấy mấy người đứng ở phòng khách, anh tiến lên mấy bước, “Làm cái gì vậy, mở đại hội sao?”
“Kình Sâm, con hỏi nàng dâu của con một chút, làm gì người ta.” Mục phu nhân lạnh lùng.
Mục kình Sâm tiến lên mấy bước, Mục Thành Quân nhìn đến tay anh, thấy trong tay anh là chiếc bánh ngọt.
Người đàn ông đặt đồ lên bàn trà, không lập tức chất vấn mà ngồi xuống, Phó Lưu Âm nhìn vào mắt anh, con ngươi người đàn ông lóe sáng, “Làm sao vậy?”
Phó Lưu Âm chỉ chỉ Lăng Thì Ngâm.
Lăng Thì Ngâm nằm úp lên ghế sofa, không nhịn được kêu rên, tay chống eo.
“Nói đi.”
Phó Lưu Âm cắn môi, “Em quẳng chị dâu ngã xuống đất.”
“Ngã như thế nào?”
“Chị ấy không để em đi, chị ấy ở phía sau đè chặt vai em.” Phó Lưu Âm mềm nhẹ nói, nghe được sự ủy khuất bên trong, “Đều là anh dạy cho em, anh nói một khi vai em bị người ta đè lại, em nhất định phải ném người đó xuống đất.”
“Ừ là anh dạy.” Mục Kình Sâm nghe vậy, nhìn Mục phu nhân bên cạnh, “Mẹ, cái này không sai.”
“Còn không sai?” Mục phu nhân chỉ vào Phó Lưu Âm, lại chỉ Lăng Thì Ngâm, “Kình Sâm, Thì Ngâm là chị dâu các con, con thấy người nào động một chút là ném người xuống đất chưa? Quẳng ngã xảy ra chuyện không may thì làm sao bây giờ?”
“Mẹ, người không biết, trước kia Âm Âm theo con đến sân huấn luyện, những chiêu thức này đều là do con tự mình dạy cô ấy, nếu cô ấy không nghe theo con liền phạt cô ấy, cho nên…”
Khóe miệng Mục phu nhân giật giật, Mục Thành Quân cũng ngồi xuống, trước đến giờ anh ta vẫn là người không thích nói chuyện, anh ta đưa mắt lên nhìn Phó Lưu Âm.
Phó Lưu Âm nghe thấy Mục Kình Sâm nói vậy tự nhiên cũng leo bậc thang xuống, “Mẹ, đúng thế, cho nên lúc chị dâu đè vai con, trong đầu con không nghĩ nhiều, con thật sự chỉ phản ứng theo bản năng mà thôi.”
Lăng Thì Ngâm không thể để cô tùy ý như vậy, cô ta khẩn trương mở miệng, “Mẹ, là Âm Âm lấy di động của con, con không biết vì sao em ấy làm như vậy, chẳng lẽ con lấy lại đồ của con là không đúng sao?”
“Cướp điện thoại?” Sắc mặt Mục phu nhân khó xem lần thứ hai, “Các con tự mình nói đi, loại chuyện này nếu truyền đi còn có phải trở thành trò cười hay không?”