Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 367: Chương 367: chương 249 : Hứa Ngôn hoàn toàn bị bại lộ




“Có lẽ mà nói là như vậy.”

ừ, là như vậy, nhất định là như vậy.

Tưởng Viễn Chu cảm thấy đáp án này rất tốt, nhìn khắp thiên hạ này cũng chỉ có anh mới nghĩ ra đúng không? Hứa Ngôn nghe vậy, không biết nên nói tiếp như thế nào, chẳng lẽ Hứa Tình Thâm nháo thành như vậy Tưởng Viễn Chu có thể tha thứ cho cô ta sao?

“Vâng, Tưởng thiếu phu nhân yêu Tưởng tiên sinh, cho nên…” Hứa Ngôn nói đến đây lại ngừng lại, “Nhưng tôi và Tưởng tiên sinh là trong sạch, Tưởng thiếu phu nhân không nhất thiết phải làm như vậy.”

“Trong đầu cô ấy không nghĩ chúng ta trong sạch.”

Khuôn mặt Hứa Ngôn sụp xuống, “Tôi đã giải thích với ngài ấy, tôi không có ý nghĩ không an phận với Tưởng tiên sinh.”

“Vậy sao?” Tưởng Viễn Chu cắt ngang lời cô ra, trong miệng lộ ra sự tiếc hận, “”Tôi ngược lại hy vọng cô có ý nghĩ không an phận với tôi.”

“Cái gì?” Hứa Ngôn nghe thế, đột nhiên cả kinh, “Tưởng tiên sinh?”

Tưởng Viễn Chu nhìn vào mắt cô ta, không hề có một chút tránh né, “Có đôi khi tôi cảm thấy mệt mỏi, cô ấy luôn đề phòng cái này đề phòng cái kia, tôi muốn tìm một người nói chuyện chỉ khi nào đối phương là phụ nữ thì cô ấy đều cho rằng giữa chúng tôi có cái gì đó…”

Hứa Ngôn để tay lên gối nắm chặt lại, cô ta đánh liều đưa bàn tay đặt lên cổ tay Tưởng Viễn Chu.

“Tưởng tiên sinh, nếu ngài muốn tìm một người nói chuyện thì lúc nào cũng có thể tìm tới tôi.”

“Cô không sợ cô ấy lại tới gây phiền toái cho cô sao?”

Hứa Ngôn lắc đầu, cô ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, cảm thấy Tưởng Viễn Chu cũng rất đáng thương, cô ta từ trong miệng Tưởng Viễn Chu biết được gia cảnh Hứa Tình Thâm không tốt, lúc trước nhờ có sắc đẹp mà mê hoặc được người đàn ông này, hiện tại thì tốt rồi, hai người có con, bản lĩnh của Hứa Tình Thâm càng ngày càng lộ ra. Cô ta nghĩ có lẽ Tưởng Viễn Chu sẽ rất đau khổ chăng?

Trong lòng cô ta nổi lên sự đau lòng, “Không sợ, lại nói Tưởng tiên sinh luôn suy nghĩ chu toàn cho tôi, tôi tin cô ta sẽ không tổn thương được tôi.”

“Hứa Ngôn, em thật hiểu lòng người.” Tưởng Viễn Chu nói xong câu đó chợt lồng ngực quay cuồng lợi hại, lời này may mà không nói trước mặt Hứa Tình Thâm, nếu không hậu quả nhất định không chịu nổi.

Hứa Ngôn thẹn thùng, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng động.

Lão Bạch nhanh chóng đẩy cửa đi vào, anh ta tới trước bàn trà, thấy hai người đang êm đẹp ngồi đó, lúc này anh ta mới hoàn toàn yên tâm, “Tưởng tiên sinh, đã làm xong, Hứa tiểu thư có thể đổi phòng khác.”

“Được, Hứa Ngôn, cô đi thu dọn đi.”

“Ừ.”

Tưởng Viễn Chu sắp xếp cho Hứa Ngôn ở phòng tầng trệt, anh không ở lại lâu hơn, chu đáo dặn dò Hứa Ngôn mấy câu liền rời đi.

Trở lại Hoàng Long Đỉnh không thấy bóng dáng Hứa Tình Thâ, có lẽ là đi bệnh viện.

Lão Bạch cũng hết sức bội phục cô, Hứa Tình Thâm vừa nháo khách sạn đến lật trời, có còn thể đến bệnh viện phẩu thuật, cô có thể cho rằng Tưởng Viễn Chu không biết gì sao?

Tưởng Viễn Chu đi vào phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Lâm Lâm, “Hai bảo bối, đang chơi cái gì?”

Lão Bạch ở phía sau nhìn thấy, hai đứa bé thật tốt, không có một chút phiền não, chuyện gì cũng không cần nghĩ. Lão Bạch không nhịn được mà thấy khó chịu thay Lâm Lâm và Duệ Duệ, bọn chúng nhất định không biết lúc này ba mẹ chúng đang lâm vào cảnh nguy cơ tình cảm.

Nhà họ Mục

Phó Lưu Âm đưng ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn phía xa, Mục Kình Sâm không cho cô ra ngoài, đến nay vụ án Phó Kình Sênh còn chưa hạ xuống, cả ngày cô bị nhốt ở đây như bị giam lại.

Bên ngoài ánh nắng không kiêng nể gì chiếu lên người cô, cô là Lăng thì Ngâm không hợp nhau, Mục phu nhân cũng ít khi nói chuyện với cô, Phó Lưu Âm không biết nếu cứ tiếp tục như vậy cô có bị buộc đến phát điện hay không.

Cô đi vào sâ, đi qua chòi nghỉ mát, thấy đồ của Lăng Thì Ngâm đang để trên băng ghế dài.

Phó Lưu Âm nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy cô ta đâu, cô đi về phía trước mấy bước, lúc này mới nghe được tiếng nói chuyện truyền đến/

“Anh ta thật sự làm những việc này vì cô?”

Phó Lưu Âm rón rén đến gần, Lăng Thì Ngâm đứng dưới tàng cây, gọi điện thoại cho ai đó/

“Tôi không tin…”

“Cho nên, sau khi Hứa Tình Thâm đến khách sạn gây chuyện, Tưởng Viễn Chu không đuổi cô đi mà lại đổi phòng khác cho cô?”

Phó Lưu Âm nghe được tên của Hứa Tình Thâm, Lăng Thì Ngâm nhìn xung quanh, Phó Lưu Âm ngồi xổm xuống, lợi dụng bồn hoa phía trước che mình lại.

“À, cô cẩn thận một chút, Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm cũng không phải ngồi không, cô đừng trách tôi không nhắc nhở cô, nhỡ may té ngã…”

Hứa Ngôn cau mày, lúc trước người đề ra chuyện hợp tác là Lăng Thì Ngâm, bây giờ chuyện đã thành, người châm chọc và khiêu khích cũng là cô ta. NOí đến cùng cô ta không muốn công nhận chuyện cô ta không làm được lại bị Hứa Ngôn làm việc.

“Không cần cô nhắc nhở, Tưởng tiên sinh đối với tôi như thế nào tôi đều thấy được.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Thì Ngâm càng nghiêm túc hơn, “Nếu cô có thể thành công đương nhiên là chuyện tốt, tôi cũng chúc mừng cô, nhưng mà…”

Hứa Ngôn không muốn nghe lới kế tiếp của Lăng thì Ngâm cho nên không chút do dự ngắt lời, “Không có nhưng mà, cô chờ tin tức tốt của tôi đi.”

“Cô nên biết rằng, Hứa Tình Thâm không phải là người đơn giản…”

Phó Lưu Âm đứng dậy, rõ ràng nghe được lời nói của Lăng Thì Ngâm, nội dung trò chuyện về Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm, còn nói cái gì mà nếu thành công, xem ra người đàn bà này không chịu ngồi yên, phải làm ra chuyện gì đó mới vui vẻ.

Phó Lưu Âm bước nhanh qua, cô bước đi rất nhẹ, Lăng Thì Ngâm nghe điện thoại vô cùng chăm chú, đợi đến khi bị người đoạt đi cô ta mới kinh ngạc quay đầu.

Phó Lưu Âm lùi ra sau một bước, ngắt điện thoại nhìn vào số điện thoại di động.

Lăng Thì Ngâm không có lưu tên nhưng số điện thoại của Hứa Ngôn cũng không khó nhớ, Lăng Thì Ngâm thấy cô nhìn điện thoại của mình cô ta cực kì sợ hãi, cả người xông lên.

Phó Lưu Âm nghiêng người liền tránh được Lăng Thì Ngâm, Lăng Thì Ngâm lảo đảo suýt ngã, “Trả lại cho tôi.”

Cô ta phản ứng kịp lần thứ hai muốn cướp lại, Phó Lưu Âm bắt lấy cổ tay cô ta, tay ra sức một chút Lăng Thì Ngâm đau đến kêu lên, “A, buông tay, đau quá, buông.”

“Cô nói thật đi, cô lại có suy nghĩ xấu gì?”

“Phó Lưu Âm, cô không được giáo dục hay sao?” Lăng Thì Ngâm đau đến trán chảy mồ hôi lạnh, cô ta nhìn chằm chằm vào di động của mình, “Trả điện thoại lại cho tôi.”

“Tôi không có gia giáo cho nên cô nói thế nào cũng được.” Phó Lưu Âm nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, “Lăng Thì Ngâm, cô là Đại thiếu phu nhân nhà họ Mục, nhưng cô cứ không thích sống cuộc sống an nhàn, mỗi ngày đều nghĩ muốn đi hại người.”

Lăng Thì Ngâm dùng sức vũng vẫy, Phó Lưu Âm buông lỏng tay cô ta ra, Lăng Thì Ngâm một tay nắm chặt tay mình, cô tới gần phía trước, “Trả lại điện thoại cho tôi.”

Phó Lưu Âm nhíu mày, “chuyện Lâm Lâm suýt chút nữa bị bắt cóc có liên quan tới cô sao?”

Làm sao Lăng Thì Ngâm cũng không nghĩ tới vậy mà Phó Lưu Âm lại nhắc tới chuyện đó, cô ta thẹn quá hóa giận, “Cái gì mà bắt cóc với không bắt cóc? Cô đứng hắt nước bẩn lên người tôi.”

“Tôi nghe chị dâu từng nói, ngoại trừ cô ra tôi nghĩ không có ai khác.”

Khóe miệng Lăng Thì Ngâm run run, “Hứa Tình Thâm đắc tội nhiều người như vậy dựa vào đâu mà chắc chắn là tôi? Huống hồ tôi đã không còn quan hệ gì với bọn họ, vì sao tôi lại muốn hại con gái bọn họ?”

Phó lưu Âm lật điện thoại của Lăng Thì Ngâm, đối phó với người đê tiện chỉ có thể sử dụng biện pháp đê tiện mới có ích.

“Phó Lưu Âm…” Lăng Thì Ngâm kích động, Phó Lưu Âm lùi về sau, “Nếu cô không làm việc trái lương tâm vì sao lại có phản ứng như vậy?”

Cô lấy di động xoay người rời đi, Lăng Thì Ngâm đuổi theo, đưa tay kéo vai cô.

Hầu như theo bản năng, Phó Lưu Âm dùng một tay đè mu bàn tay Lăng Thì Ngâm, ném cô ta qua vai.

Trên mặt đất là cỏ mềm nhưng ngã xuống như thế này, lực đạo mạnh mẽ mười phần, Lăng Thì Ngâm bị quăng ngã choáng váng, cô ta lăng mấy vòng trên mặt đất.

Phó Lưu Âm nhìn điện thoại, nhìn thấy Lăng Thì Ngâm lưu hai chữ lão công, phía dưới là số điện thoại của Mục Thành Quân.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.