“Chính cô tự đi về thôn ở vách núi đen của cô từ này về sau không được xuất hiện nữa.”
Hứa Ngôn lúc này chỉ nghĩ làm sao không bị kéo ra bên ngoài là được, “Được, tôi đều đồng ý với cô.”
Hứa Tình Thâm bước đi, tìm vài vòng trong phòng, sau đó nhìn nhà tắm một vòng, lại đứng trước mặt Hứa Ngôn, giọng điệu Hứa Tình Thâm ngược lại hết sức thoải mái, “Nhìn ra cô không nói dối, nơi này thật sự không có dấu vết Tưởng Viễn Chu ở, chỉ bằng điểm này tôi tạm thời buông tha cho cô.”
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu nhếch lên, anh không ở trong phòng người khác cô là người biết rõ nhất, đúng là biết diễn.
“Tưởng thiếu phu nhân, có chuyện gì từ từ nói, tôi đi thu dọn đồ đạc, tôi đảm bảo không nói cho Tưởng tiên sinh.”
“Được.” Hứa Tình Thâm làm như tin thật, nháy mắt hai người kia, các cô ấy thả Hứa Ngôn liền đi ra ngoài, Hứa Tình Thâm nhìn quanh, giọng điệu cảnh cáo, “Nếu cô dám lật lọng cô tự biết hậu quả.”
“Vâng…”
Hứa Tình Thâm nghênh ngang rời đi, mãi đến khi tiếng đóng cửa truyền đến lỗ tai lúc này Hứa Ngôn mới hoàn toàn tỉnh tóa, cô ta đến phòng bên cạnh, xác định mấy người đã rời đi mới quay trở lại giường.
Hứa Ngôn đặt mông ngồi vào mép giường, đưa mắt nhìn di động bị rơi, cô ta thấy cuộc trò chuyện đang bật.
Hứa Ngôn biết Tưởng Viễn Chu đang nhận điện thoại, cô ta không lập tức cầm điện thoại mà ngẩng đầu khóc lớn.
Tiếng khóc thảm thiết, bi thảm, từng tiếng truyền đến lỗ tai Tưởng Viễn Chu và lão Bạch, Tưởng Viễn Chu lắc đầu, lão Bạch thầm nghĩ xong rồi.
Tưởng Viễn Chu cầm di động, “Hứa Ngôn, Hứa Ngôn?”
Tiếng khóc giống như nhỏ đi, Hứa Ngôn nhìn điện thoại bên cạnh, có tiếng sột soạt truyền đến, Tưởng Viễn Chu tiếp tục nói, “Hứa Ngôn, cô không sao chứ?”
Hứa Ngôn nghẹn ngào đáp, “Tưởng tiên sinh, ngại quá.”
“Cô không cần xấu hổ với tôi, tôi đã nghe được hết.”
“Dưới tình thế cấp bách tôi mới tìm ngài…”
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu bình thường, ít nhất lão Bạch không thấy anh tức giận, nhưng sau đó ngữ khí của Tưởng Viễn Chu tệ vô cùng, “Tôi không nghĩ cô ấy tìm được khách sạn, còn có thể làm ra chuyện quá đáng như vậy, Hứa Ngôn nên nói xin lỗi phải là tôi mới đúng.” (Lão Chu diễn sâu quá, chỉ tội cừu xấu xí dễ dụ và tiểu bạch thỏ ngốc nghếch thôi….)
Hứa Ngôn nức nở, nghẹn ngào, một lcus sau mới có thể nói ra mấy từ, “Không, Tưởng tiên sinh ngài đừng như vậy.”
“Cô khóa trái cửa đi, một lát nữa tôi sẽ tới.”
“Không cần.” Hứa Ngôn vội vàng cắt ngang lời Tưởng Viễn Chu, “Tôi ở Đông thành này tứ cố vô thân, tôi không muốn tiếp tục ở lại nơi này nữa.”
“Đừng nói như vậy, tôi lập tức tới ngay.” Tưởng Viễn Chu nói xong liền cắt đứt trò chuyện.
Người đàn ông nói một câu tôi lập tức tới ngay, chạm vào chỗ sau nhất trong lòng Hứa Ngôn, cô ta nắm chặt điện thoại để trước ngực. Trong người chợt lạnh, Hứa Ngôn mới ý thức được mình không mặc quần áo vào, cô ta khẩn trương đứng dậy, nhặt áo dưới chân mặc vào.
Cô ta nhìn quanh, có lẽ Tưởng Viễn Chu sẽ qua ngay, Hứa Ngôn đến trước ghế sofa ném gối ôm xuống đất, đĩa trái cây cũng bị cô ta ném đi, trong phòng bữa bãi không chịu nổi, Hứa Ngôn thở hồng hộc ngồi xuống mép giường.
Không lâu sau tiếng chuông cửa truyền vào lỗ tai, Hứa Ngôn đưa hai tay nắm chặt đầu, cô ta đi ra ngoài, nhìn qua gương thấy mình giống như bà điên.
Hứa Ngôn mở cửa, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu và lão Bạch ở bên ngoài, lão Bạch nhìn bộ dạng của cô ta liền rời mắt đi, anh ta không nhịn được mà nhìn Tưởng Viễn Chu một chút.
“Tưởng tiên sinh, ngài đã tới.”
Hứa Ngôn xoay người vào trong, Tưởng Viễn Chu đi phía sau, đi vào phòng thấy Hứa Ngôn ngồi chổm hổm trên đất dọn đồ.
Tưởng Viễn Chu kéo cánh tay cô ta, “Đợi lát nữa sẽ có người đến thu dọn.”
“Không sao, chuyện này tốt nhất không nên truyền đi, dù sao đây cũng là phòng của ngài.”
Tưởng Viễn Chu nhìn dưới chân có gối đầu và chăn nằm đó, hầu như không có chỗ đặt chân, “Đúng là quá đáng.”
Hứa Ngôn không nói gì, chỉ lo dọn đồ, Tưởng Viễn Chu ngồi xuống ghế sofa, lão Bạch không biết mình nên làm gì, “Tưởng tiên sinh, tôi đi gọi người phục vụ dọn phòng khách.”
“Đợi lát nữa đi.” Giong điệu Tưởng Viễn Chu không tốt, từng chữ đều chứa lửa giận, “Ai cho Hứa Tình Thâm lá gan này? Lão Bạch, anh đi điều tra xem làm sao cô ấy đến được chỗ này?” (Khôn nhể, tên nào vứt thì tự đi mà dọn :v)
Vâng.
Tưởng Viễn Chu nhìn Hứa Ngôn, “Cô ấy vào đây bằng cách nào?”
“Tưởng thiếu phu nhân có thẻ mở cửa.”
“Cái gì?” Sắc mặt Tưởng Viễn Chu càng khó coi hơn, “Xem ra một chút không gian riêng tư của tôi cũng không có, nói không chừng mọi nhất cử nhất động của tôi đều trong tầm mắt cô ta, nếu không làm sao cô ta có thể biết cô ở đây? Làm sao có được thẻ mở cửa phòng của tôi?”
Vâng.
Lão Bạch đứng tại chỗ, Tưởng Viễn Chu thấy anh ta bất động, “Còn đứng đó làm cái gì?”
Lão Bạch sao dám rời đi, nhìn Hứa Ngôn mắt đỏ bừng, đầy ủy khuất, nói không chừng chờ anh ta rời đi cô ta liền bổ nhào vào lòng Tưởng Viễn Chu, “Tưởng tiên sinh, chuyện này không vội.”
“Chuyện này còn chưa gấp?” Tưởng Viễn Chu cao giọng.
“Từ trước tới nay Tưởng thiếu phu nhân luôn làm việc quang minh, việc này nếu đúng là ngài ấy làm, Tưởng tiên sinh quay về hỏi là biết.”
Tưởng Viễn Chu liếc anh ta, hai tay Hứa Ngôn nắm chặt, “Tưởng tiên sinh, tôi về chỗ ở của tôi thì hơn, tôi sợ ở lại chỗ này nữa, Tưởng thiếu phu nhân cô ấy…”
“Cô lo lắng cũng có lý.” Tưởng Viễn Chu nhìn xung quanh bừa bãi, “Như vậy đi, tôi đổi cho cô phòng khác, nếu Hứa Tình Thâm thật sự muốn gây chuyện, cô ta cũng không tìm thấy cô.”
Anh nói xong lời này liền nhìn lão Bạch, “Lão Bạch, anh đi làm đi.”
Trong lòng lão Bạch bài xích, Tưởng Viễn Chu liếc anh ta một cái, “Đi.”
Vâng.
Lão Bạch rời đi, căn phòng lớn như vậy chỉ có hai người, Tưởng Viễn Chu phất tay với cô ta, “Hứa Ngôn, cô qua đây.”
Cô ta ngớ người, từ từ qua, Tưởng Viễn Chu chỉ tay, “Ngồi đi.”
Hứa Ngôn ngồi vào chỗ của mình, người đàn ông nhìn gương mặt cô ta, “Lúc tôi quen Hứaình Thâm lần đầu tiên, cô ấy không phải như vậy? Có phải mọi người đều thay đổi hay không?”
“Tưởng thiếu phu nhân… có thể cô ấy cảm thấy tôi tiếp cận ngài là có mục đích khác?”
Tưởng Viễn Chu cười lạnh cúi đầu, “Lý do này cũng quá gượng ép rồi.”
Trong lòng Hứa Ngôn không hề đề phòng, cũng không nghĩ Tưởng Viễn Chu bỗng nhiên tiến gần mặt cô ta, “Hứa Ngôn, cô nói xem cô tiếp cận tôi là có mục đích sao?” Vẻ mặt Hứa Ngôn đầy kích động, ấp úng, lúc này không biết nên nói cái gì, chỉ biết xua tay, “Không, không, làm sao có thể.”
Tưởng Viễn Chu bật cười, “Tôi đùa cô thôi.”
“Tưởng tiên sinh, ngài… ngài thật biết nói đùa.”
Tưởng Viễn Chu cầm một điếu thuốc, Hứa ngôn xuất hiện có thể trùng hợp nhưng cô ta lặp đi lặp lại nhiều lần xuất hiện trước mặt anh, cũng không thể nói là duyên phận chứ?
Tưởng Viễn Chu có thể một cước đá cô ta đi, nhưng anh không cho phép sau này có Hứa Tình Thâm thứ hai, thứ ba xuất hiện. Vậy không bằng để cô ta ở dưới mí mắt, thông qua Hứa Ngôn, anh tin có thể tim ra không ít.
“Tưởng tiên sinh, tôi không biết vì sao Tưởng thiếu phu nhân muốn làm vậy, cô ấy xinh đẹp như vậy, năng lực như vậy, chẳng lẽ một chút tự tin cũng không có sao?”
Tưởng Viễn Chu biết nếu lúc này anh nói phải, Hứa Tình Thâm đi theo anh mấy năm thay đổi, tâm tư hẹp hòi, ánh mắt thiển cận, làm cho người ta ghét bỏ, lời này nói ra có lẽ Hứa Ngôn sẽ rất vui vẻ đúng không? NOí không chừng không cẩn thận còn lòi đuôi ra.
Tưởng Viễn Chu hít một ngụm khỏi, thở dài, lão bà nhà mình đúng là không thể mở miệng mà nói a.
Huống hồ Hứa Tình Thâm ở trong mắt anh chỗ nào cũng tốt, đau đầu đây.