Điện thoại di động trong túi vang lên, Hứa Ngôn cầm lên thấy là tin nhắn Tưởng Viễn Chu gửi tới.
“Thích không?”
Khóe miệng nhếch lên, giống như rơi vào hũ mật, Hứa Ngôn nhắn tin trả lời tay có chút run rẩy, “Thích.”
Bên kia mãi một lúc không có động tĩnh gì, Hứa Ngôn lại nhắn qua một tin nữa, “Tưởng tiên sinh, vì sao lại tốt với tôi như vậy?”
“Cảm ơn cô đã cứu Lâm Lâm.”
Tâm tình Hứa Ngôn không vì lời này của Tưởng Viễn Chu mà có chút ảnh hưởng, cô ta cầm váy ở trước mình so, cô ta cởi hết quần áo muốn thay nhìn xem có vừa hay không.
Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến âm thanh, Hứa Ngôn vểnh tai lên, nghe tiếng bước chân, phòng này là của Tưởng Viễn Chu, chẳng lẽ là anh ta?”
Hứa Ngôn không chút nghĩ ngợ, leo lên giường nửa người trên cởi ra chỉ còn áo lót ngực, cô ta kéo chăn qua đầu vai.
Tiếng bước chân ngày càng gần, Hứa Ngôn trừng mắt, một bóng dáng bỗng nhiên xuất hiện trong mắt, cô ta cả kinh không nói nên lời, “Cô, cô…”
Hứa Tình Thâm đứng ở cuối giường, ánh mắt đảo quan dám quần áo trên chăn, môi nhếch lên, cười lạnh, “Hứa Ngôn, đám quần áo này từ đâu tới?”
“Cô, làm sao cô ở đây?”
“Đây là phòng chồng tôi, vì sao tôi không thể tới?” Hứa tình Thâm khom lưng ném một chiếc váy xuống đất, “Ngược lại tôi muốn hỏi cô một câu làm sao cô lại ở đây?”
“Ừ… Là Tưởng tiên sinh sắp xếp tạm thời cho tôi ở đây.” Hứa Ngôn vừa mới thấy bộ dáng này của Hứa Tình Thâm liền biết không có việc gì tốt, “Tưởng thiếu phu nhân, ngài đừng hiểu nhầm.”
“Tôi hiểu nhầm cái gì? Tôi có mắt tôi thấy được.”
Hứa Ngôn nâng vai, hai tay cô ta vươn ra muốn lấy quần áo, Hứa Tình Thâm thấy vậy một tay lấy quần áo đi, “Ban ngày ban mặt cởi hết như vậy, Hứa tiểu thư muốn làm gì đây?”
Hứa Ngôn sợ hãi lui ra sau, bên ngoài còn truyền đến tiếng bước chân, Hứa Tình Thâm không biết hai người kia tới, bọn họ vào nhà kiểm tra một vòng, Hứa Ngôn tức giận không dám nói gì, “Tưởng thiếu phu nhân, tôi và Tưởng tiên sinh trong sạch, ngài ấy chỉ sắp xếp cho tôi một chỗ dừng chân mà thôi, ngài…’
Hứa Tình Thâm xoay người, sofa đối diện giường, cô ngồi xuống.
Hai cô gái kia giống như thương lượng xong các cô đến trước giường, đưa tay muốn xốc chăn trên người Hứa Ngôn.
Cô ta sợ hãi, tay gắt gao giữ chăn, “Các người muốn làm gì? Cứu…”
“Cô kêu rách cổ họng cũng vô dụng, đây là phòng Tổng thống, cách âm luôn số 1.”
“Tưởng thiếu phu nhân, tôi không làm chuyện gì có lỗi với cô, vì sao cô lại đối xử với tôi như vậy? Cô đừng như vậy.”
Hứa Tình Thâm không trả lời cô ta, cô ca,à điều khiển bật TV.
Hứa Ngôn dùng một tay kéo chăn, một tay mò mẫm bên cạnh,chạm đến di động bên cạnh. Cô ta nằm chặt trên giường, gắt gao níu chặt chiếc chăn, người lùi vào trong, ngón tay Hứa Ngôn run rẩy mở điện thoại đúng trang tin nhắn Tưởng Viễn Chu nhắn tin cho cô ta. Hứa Ngôn vội vàng ấn nút trò chuyện, cô ta sợ điện thoại bị người ta cướp đi cho nên hai tay cố gắng kéo chăn, “Tưởng thiếu phu nhân, ngài làm vậy nếu truyền đi thì không hay đâu? Sĩ diện của Tưởng tiên sinh cũng là của cô mà.”
Hứa Tình Thâm nhìn bàn trà, trái cây để bừa bài trên bàn, cô cúi người cầm quả chanh.
Sĩ diện?
Hứa Tình Thâm thấy hai người phụ nữ đã leo lên giường, các cô ta kéo cánh tay Hứa Ngôn dậy. Qủa chanh trong tay Hứa Tình Thâm để trước người Hứa Ngôn, “Nếu cô có sĩ diện sẽ không tiến vào đây, đây là phòng của Tưởng Viễn Chu, cô dựa vào đâu mà tiến vào?”
“Cứu… buông, mau buông ra…”
Bệnh viện Tinh Cảng
Tưởng Viễn Chu cau mày chăm chú phê duyệt văn kiện trong tay, di động để bên cạnh vang lên nhưng anh giống như không nghe thấy, ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc/
Lão Bạch nhìn di động, anh ta nhìn kĩ, là Hứa Ngôn gọi tới.
Anh ta nghĩ tới chuyện sáng nay Hứa Tình Thâm nói, không phải xảy ra chuyện gì đấy chứ?
Lão BAchj cầm di động, lúc Tưởng Viễn Chu vội vàng anh ta sẽ hỗ trợ làm việc khác, bao gồm cả nghe điện thoại.
Tưởng Viễn Chu dựa người vào phía sau ghế dựa, trần vai tràn đầy ánh mặt trời, lão Bạch cầm điện thoại để bên tai, bên trong truyền đến âm thanh hỗn loạn, “Cứu… cứu…”
“Các người không thể như vậy, Tưởng thiếu phu nhân, buông ra.”
“Kéo cô ta từ trên giường xuống.”
Trái tim Lão Bạch sắp nát, rõ ràng là giọng của Hứa Tình Thâm, làm sao trước kia anh ta không phát hiện Hứa Tình Thâm bưu hãn như vậy?
Lão Bạch nhìn Tưởng Viễn Chu, anh ta đi ra ngoài nhưng Tưởng Viễn Chu cũng không gọi anh, lão Bạch đến bên ngoài, nhanh chóng mở miệng, “Hứa tiểu thư? Tưởng thiếu phu nhân, Tưởng thiếu phu nhân?”’
Điện thoại bị vứt ở trên giường, âm thanh của lão Bạch cực kì vô ích, Hứa Ngôn bị hai người kéo trên mặt đất, nửa người phía dưới cô ta vẫn còn mặc quần, chỉ là nửa người trên gần như để trần, Hứa Ngôn cảm thấy khuất nhục vô cùng, “Các người muốn làm cái gì?”
“Hứa tiểu thư, tối qua ngủ như thế nào?”
Lão Bạch càng khẳng định Hứa Tình Thâm và Hứa Ngôn ở cùng một chỗ, làm sao ngài ấy đến được phòng đó?
Bên trong điện thoại ồn vô cùng, dù cho lão Bạch có kêu rách cổ họng thì những người bên kia cũng không nghe được.
Anh ta mở cửa văn phòng bước anh vào, đứng trước bàn làm việc lão Bạch đưa điện thoại về phía Tưởng Viễn Chu, “Tưởng tiên sinh, là Hứa tiểu thư.”
Tưởng Viễn Chu không thèm ngẩng đầu, “Không thấy tôi đang vội sao?”
“Tưởng tiên sinh, Tưởng thiếu phu đến khách sạn.”
“Đùa cái gì vậy?” Tưởng Viễn Chu lật trang giấy, giống như đang kiểm tra đối chiếu con số, “Từ đầu cô ấy không biết tôi sắp xếp cho Hứa Ngôn ở khách sạn đó.”
“Tưởng tiên sinh, phụ nữ khủng bố lên cực kì đáng sợ, nếu Tưởng thiếu phu nhân muốn tra cũng không khó đúng không?”
Lão Bạch mở loa điện thoại, anh ta đưa điện thoại đến trước mặt Tưởng Viễn Chu.
Âm thanh bên trong truyền đến rõ ràng, “Tưởng thiếu phu nhân, tôi xin cô thả tôi đi.”
“Đẩy cô ta ra ngoài.”
“Không, không cần.” Hứa Ngôn sợ hãi không giống như giả vờ, “Tôi như thế này không thể ra ngoài, nếu cô thật sự làm như vậy tôi không muốn sống, thật sự không muốn sống…”
Sắc mặt lão Bạch cực kì nghiêm túc, “Tưởng tiên sinh, không nháo ra chuyện gì chứ?”
Hứa Ngôn vô cùng xấu hổ, cô ta ngồi xổm xuống, Hứa Tình Thâm đứng lên, từ trên cao nhìn cô ta chằm chằm, “Tôi muốn cô rời đi cô có đồng ý không?”
“Tôi đồng ý, tôi đồng ý.”