Hứa Tình Thâm cầm cổ tay Tưởng Viễn Chu, “Hư hỏng cái gì? Em dịu dàng biết thời thế, chuyện này không phải anh cũng biết hay sao?”
Hai tay Tưởng Viễn Chu nâng mặt cô, “Đúng thế, cực kì hiểu rõ.”
Hứa Tình Thâm đi vào phòng thay quần áo cầm thắt lưng cho người đàn ông. Hai tay cô vòng qua eo Tưởng Viễn Chu giúp anh đep giây lưng, cô cúi đầu, kéo dây lưng lại. Tưởng Viễn Chu cầm tay cô, Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn anh, “Sau khi trở về để em tháo ra.”
“Anh còn phải đi toilet chứ.”
“Càng nói càng lưu manh, anh biết rõ không phải em có ý này.”
Tưởng Viễn Chu cười xoa đầu cô, “Được anh biết.”
Hai người đi xuống lầu, lúc ăn sáng thì lão Bạch đã tới.
Hứa Tình Thâm nhìn qua, “Lão Bạch, ăn sáng chưa?”
“Đã ăn rồi.”
“Lại đưa bạn gái đi làm rồi hả?”
Lão Bạch đến trước bàn ăn, gương mặt không che hết ý cười, vâng.
Lão Bạch cẩn thận quan sát sắc mặt Hứa Tình Thâm, hình như tâm trạng của cô không tệ, sau đó lại nhìn Tưởng Viễn Chu, tinh thần thoải mái, đúng là ứng với câu nói vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa.
Tưởng Viễn Chu chuẩn bị ra cửa liền vào phòng khách định đưa hai đứa bé ra ngoài đi chơi.
Lão Bạch muốn đi cùng lại bị Hứa Tình Thâm gọi lại, hiện tại anh ta sợ nhất là một mình gặp Hứa Tình Thâm.
“Lão Bạch, hai người chuẩn bị đi đâu?”
“Đương nhiên là tới bệnh viện.”
Hứa Tình Thâm à một tiếng, “Không gặp Hứa Ngôn nữa hả?”
“Haiz.” Lão Bạch lắc đầu, “Tưởng thiếu phu nhân ngài đừng hiểu nhầm, làm sao Tưởng tiên sinh có thể gặp Hứa Ngôn đây? Bọn tôi đã đối xử không tệ rồi.”
“Lão Bạch.” Hứa Tình Thâm ra vẻ thần bí, vẫy tay với lão Bạch, anh ta không thể không bước tới.
Hứa Tình Thâm nhìn Tưởng Viễn Chu, thấy anh đang ôm Duệ Duệ nói gì đó, Hứa TìnhThâm nhẹ giọng, “Anh có người thuộc hạ nào rảnh rỗi không?”
Lão Bạch nghe không hiểu, “Tưởng thiếu phu nhân, ngài muốn làm gì?”
“Anh sắp xếp cho tôi mấy người có được không?”
Lão Bạch vừa nghe, không đúng, đây là muốn gây chuyện á. “Tưởng thiếu phu nhân, ngài muốn làm gì bảo tôi là được.”
“Không cần phiền anh, anh sắp xếp người cho tôi là được.”
Lão Bạch nhìn người đàn ông cách đó không xa, anh ta cố trấn định nói, “Gần đây mọi người đều rất bận,”
“Nếu đã như vậy…”
Hứa Tình Thâm nói đến một nửa, nhìn Tưởng Viễn Chu thả Duệ Duệ xuống đi tới, lão Bạch khẩn trương tiến lên hai bước, Tưởng Viễn Chu nhìn anh ta, “Đi thôi.”
Đi ra ngoài, đến chỗ để xe, lão Bạch không yên lòng, an ta không biết có nên nói chuyện này với Tưởng Viễn Chu hay không?
Nhỡ may Hứa Tình Thâm muốn động đến Hứa Ngôn, nháo đến chuyện gì thì làm sao bây giờ?
Nhưng nếu không phải thì sao? Anh ta không phải đang châm ngòi li gián hay sao?
Di động Tưởng Viễn Chu kêu hai tiếng, người đàn ông cầm lên xem thấy là Hứa Ngôn nhắn tin.
Lão Bạch nghiêng người, sắc mặt Tưởng Viễn Chu nghiêm túc, anh ta suy nghĩ một chút kiên trì nói, “Tưởng tiên sinh.”
“Ừ.” Tưởng Viễn Chu không thèm ngẩng đầu.
“Mới rồi Tưởng thiếu phu nhân hỏi tôi có thể đưa cho ngài ấy mấy người hay không?”
Đầu ngón tay Tưởng Viễn Chu chạm nhẹ màn hình, sau khi sửa lại tin nhắn xong mới đáp lại, “Cô ấy muốn làm gì?”
“Tưởng thiếu phu nhân chưa nói.”
“Chẳng lẽ cô ấy muốn đối phó với Hứa Ngôn sao?”
Lão Bạch cảm thấy khả năng này rất lớn, “Hiện tại Tưởng thiếu phu nhân có chút không lý trí, nếu ngài ấy muốn làm cho Hứa Ngôn không thoải mái tôi sợ ngài ấy sẽ làm ra một số việc với người khác.”
Tưởng Viễn Chu vuốt điện thoại di động trong tay, lão Bạch tiếp tục nói, “chỗ khách sạn bên kia có muốn phái người nhìn chằm chằm không?”
“Tình Thâm không biết Hứa Ngôn ở khách sạn, anh đừng làm điều thừa thãi.”
Lão Bạch vẫn mãi lo lắng, anh ta chỉ muốn khuyên mấy câu nhưng không biết nói từ đâu, chỉ có thể ưu sầu ngồi trở lại.
Khách sạn.
Hứa Ngôn sau khi nói chuyện với Lăng Thì Ngâm liền ngủ một giấc đến gần trưa mới rời giường.
Đi xuống lầu một ăn cơm, người phục vụ nhiệt tình theo sau cô ta chào hỏi, Hứa Ngôn nói số phòng người phục vụ mang cô ta đi vào.
Phòng cơm cái gì cũng có, Hứa Ngôn đứng ở khu hải sản nhìn thấy từng miếng cá hồi đặt trong chén, con cá vừa thấy còn tươi, cô không biết vì sao nhiều người đều thích ăn như vậy.
Bụng Hứa Ngôn vì đói mà kêu lên nhưng không dám lấy nhiều, cô ta sợ ăn không hết người ta sẽ nói cô ta.
Cô ta cầm lấy một chút đồ ăn, sau đó ngồi trước bàn, Hứa Ngôn không dám ăn nhiều, cô ta thấy mọi người xung quanh đang nhìn mình, hiện tại cô ta không có nhiều tiền bạc, nếu lúc ra khỏi phòng ăn người phục vụ muốn hỏi tiền cô ta thì cô ta phải làm sao bây giờ?
Một bữa cơm không yên lòng mà trôi qua, lúc rời khỏi nhà ăn người phục vụ mỉm cười cúi đầu, “Hoan nghênh lần sau lại tới.”
Sự khẩn trương trong lòng Hứa Ngôn mới vơi đi, trong lòng mới hoàn toàn buông lỏng.
Trước khi vào phòng Hứa Ngôn nhìn thấy hai người đang đứng trước cửa.
Nhìn thấy cô ta, một người trong đó cười lên, “Là Hứa tiểu thư sao?”
“Các người là?”
“Tưởng tiên sinh để chúng tôi mang qua vài thứ.”
Hứa Ngôn nghe thế nhanh chóng mở cửa, hai người mang một túi lớn đầy quần áo đi vào, “Để đây có được không?”
“Được.”
Một người mang tấm danh thiếp đưa vào tay Hứa Ngôn, “Nếu có gì không hợp hoặc cần gì có thể gọi điện cho chúng tôi, chúng tôi tới nơi phục vụ.”
“Được.”
Tiễn bọn họ rời đi, Hứa Ngôn đóng cửa lại, cô ta đi tới trước sofa, cô ta lấy từng bộ quần áo ra đặt lên giường, nhìn nhãn hiệu ghi giá ngón tay vuốt qua trong lòng vô cùng thỏa mãn và kích động không nói nên lời.