Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 363: Chương 363: chương 247 -2




Hứa Ngôn xiết chặt tay, Tưởng Viễn Chu ngồi một lúc mới đi, “Lát nữa có bữa tối cô có thể xuống lầu ăn, cũng có thể gọi điện thoại bảo người ta mang đến. Có chỉ cần báo số phòng là được, không cần lo lắng về chi phí.”

“Được.”

“Tôi đi trước. sau này lại quay lại thăm cô.”

“Được.” Hứa Ngôn tiễn Tưởng Viễn Chu ra tới cửa, thấy người đàn ông đỉa ngoài, cửa cũng đóng lai.

Hứa Ngôn trở lại phòng ngủ, cô ta sờ sờ giường, mềm mại vô cùng, nếu ngủ một giấc ở đây nhất định vô cùng thoải mái. Hứa Ngôn vui vẻ nhảy lên, cô ta hình như quên mất trên người cón có vết thương, mặc dù miệng vết thương rất đau nhưng cô ta cảm thấy xứng đáng.

Có phải là phòng Tổng thống trong truyền thuyết không?

Quan trọng là những thứ này là Tưởng Viễn Chu sắp xếp cho cô ta.

Nhà họ Mục

Trên bàn cơm, người một nhà cùng nhau ăn sáng.

Ký Kỳ chơi ở ngoài, Mục phu nhân ăn mấy miếng không có khẩu vị.

Mục Thành Quân đưa đến một bát cháo hải sản, giơ mắt lên, nhìn Phó Lưu Âm ở đối diện.

Lăng Thì Ngâm thấy hết, ánh mắt này của Mục Thành Quân không phải không chú ý.

“Lát anh còn phải tới sân huấn luyện.”

Phó Lưu Âm nghe vậy nhìn về người đàn ông bên cạnh, “Em đi với anh.”

“Em ở nhà đi, anh đi một lát sẽ về, gần đây không có huấn luyện gì đặc biệt, từ từ có thời gian,”

“Được,.”

Mục phu nhân đứng dậy, bà ra ngoài ngồi xổm xuống, vươn hai tay ra với Kỳ Kỳ, “Bảo bối, mau tới đây.”

Ký Kỳ cực kì nghe lời, hai cặp chân ngắn vươn ra chạy tới/

Phó Lưu Âm buông đũa trong tay, ánh mắt nâng lên, có thể cảm giác được Mục Thành Quân đang chăm chú nhìn. Cô không nghĩ muốn đáp lại càng không nghĩ muốn Lăng Thì Ngâm chịu đau khổ mà đi trêu chọc người đàn ông nguy hiểm ngồi ở đối diện.

“Anh cả, chị dâu, em ăn xong rồi, mọi người dùng từ từ.”

“Âm Âm.” Mục Thành Quân đột nhiên mở miệng, “Bánh ngọt lần trước anh đưa có thích không?”

Phó Lưu Âm ngồi lại, cô không thể nói từ đầu đến cuối không ăn được miếng bánh ngọt nào đã bị Mục Kình Sâm ném đi sao? Cô nhìn Lăng Thì Ngâm, thấy sắc mặt cô ta giận dữ, hết sức ẩn nhẫn, nhưng đáy mắt vẫn bốc hỏa.

“Thích.” Phó Lưu Âm cười nói, “Cảm ơn anh cả.”

“Nếu em thích hôm nào anh lại mua một cái nữa cho em.”

Phó Lưu Âm nghe vậy nhanh chóng cự tuyệt, “Không cần, nếu em muốn ăn thì Kình Sâm sẽ mua cho em.”

Cô đứng dậy, cảm thấy Mục Thành Quân vẫn nhìn cô chằm chằm, trên lầu không có ai, Phó Lưu Âm không dám một mình lên lầu, cô đi ra ngoài.

Cánh tay Lăng Thì Ngâm run lợi hại, sắp không cầm được đôi đũa trong tay, cô ta đưa tay nắm lấy tay Mục Thành Quân, “Thành Quân, vì sao lại làm như vậy?”

“Làm sao thế?” Mục Thành Quân hỏi lại.

“Anh đối với Phó Lưu Âm có phải có ý gì hay không?”

Mục Thành Quân đẩy tay cô ta ra: “Nói hươu nói vượn cái gì vậy?”

“Anh xem bộ dáng anh đối với cô ta, ánh mắt anh nhìn cô ta…” Lăng Thì Ngâm nhịn mấy ngày nay, trong lòng mắc kẹt như có gai đâm. Hiện tại cô ta cái gì cũng không có, toàn bộ hy vọng đều gửi gắm lên người Mục Thành Quân.

“Tôi xem cô ấy như thế nào?” Mục Thành Quân thoáng ý cười, không biết cười lạnh hay là nói đùa, Lăng Thì Ngâm biết dù cùng anh ta chung chăn gối đã lâu nhưng không đoán được trong lòng người đàn ông này nghĩ gì.

“Thành Quân , hiện tại em chỉ có mình anh thôi.” Lăng Thì Ngâm vươn tay chạm vào mu bàn tay Mục Thành Quân.

Người đàn ông vừa nghe, khóe miệng nhếch lên sự trào phúng càng rõ, anh ta rút tay về, “Hiện tại em chỉ nghĩ mỗi anh thôi à? Nhà họ Lăng của em chưa bại lụi sao không nghĩ tới anh?”

Lăng Thì Ngâm há miệng thở dốc, Mục Thành Quân đứng dậy, gương mặt Lăng Thì Ngâm trắng bệch muốn giải thích, “Thành Quân, anh không thể nói như vậy, công ty của anh trai em…”

“Nếu công ty anh trai cô không do tôi thay các người tiếp nhận thì hiện tại đã phá sản rồi, cho nên sau này đừng ở trước mặt tôi nói cái gì của anh cô.”

Trong lòng Lăng Thì Ngâm trầm xuống, “Thành Quân.”

Mục Thành Quân bước nhanh ra ngoài, vừa mục Mục phu nhân bảo Phó Lưu Âm vào nhà lấy đò, hai người gặp nhau ngoài cửa.

Mục Thành Quân đứng trước mặt Phó Lưu Âm, Mục Kình Sâm không có ở đây cho nên đôi mắt người đàn ông này không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm vào mặt Phó Lưu Âm, Lăng Thì Ngâm đứng trước bàn ăn, hai tay nắm chặt.

Phó Lưu Âm đi qua người đang ông, Lăng Thì Ngâm nhìn người đàn ông rời đi. Thật ra cô ta đã sớm thấy nhà họ Lăng không còn là nhà họ Lăng trước kia nữa, mà Mục Thành Quân cũng không còn đối xử dịu dàng như trước.

Phó Lưu Âm đi đến trước bàn ăn, “Chị dâu, ăn xong rồi sao?”

Lăng Thì Ngâm cười lạnh. “Cô cùng Hứa Tình Thâm ở chung không lâu ngược lại học xong hết bản lĩnh của cô ta.”

“Cô có ý gì?”

Lăng Thì Ngâm đẩy ghế dựa, cô ta biết người hầu nhà họ Mục đều thính tai cho nên không nói gì nữa, để mặt một mình Phó Lưu Âm đi lên lầu.

Trở lại phòng ngủ Lăng Thì Ngâm khóa trái cửa, cô ta đến bên giường kéo tủ đầu giường ra, từ bên trong lấy một chiếc điện thoại/

Bên kia vẫn không có tin tức gì, Lăng Thì Ngâm định liên lạc.

Hứa Ngôn nhận được điện thoại còn đang ngủ, tối qua cảm giác thật sự thư tháo, có lẽ là do thay đổi giường. Chuông điện thoại di động vang lên, cô ra không kiên nhẫn kéo chăn, nhưng tiếng chuông không có ý ngừng lại, Hứa Ngôn vươn tay cầm điện thoại.

“Alo.” Trong điện thoại truyền đến âm thanh lười biếng, Lăng Thì Ngâm nhíu mày, “Là tôi.”

“Có chuyện gì sao?”

“Như thế nào? Cô còn đang ngủ sao?”

Hứa Ngôn mở mắt, đẩy chăn ra, “Mấy ngày nay tôi đều dưỡng bệnh, ngoài giường ra thì có thể đi đâu?”

“Hiện tại cô ở đâu?”

“Ở khách sạn Tưởng Viễn Chu thu xếp cho tôi.”

“Cái gì?” Lăng Thì Ngâm hoài nghi có phải mình nghe nhầm hay không, “Anh ta sắp xếp khách sạn cho cô?”

Ừ.

Làm sao có thể? Nghĩ đến bộ dáng kia của Tưởng Viễn Chu, dựa theo hiểu biết của Lăng Thì Ngâm với anh cho dù Hứa Ngôn có cứu Lâm Lâm thật thì anh nhiều lắm cũng chỉ dùng tiền đẩy đi, nhưng sắp xếp khách sạn loại chuyện này…

“Hứa Tình Thâm biết sao?’

“Biết, Tưởng Viễn Chu đưa tôi đi Hứa Tình Thâm còn cãi nhau với anh ta.”

Lăng Thì Ngâm đi tới đi lui, có chút kích động, “Làm sao có thể? Không có khả năng, anh ta sẽ không làm như vậy.”

Hứa Ngôn vừa nghe trong lòng cảm thấy khó chịu, Lăng Thì Ngâm không vào được trái tim Tưởng Viễn Chu đó là chuyện của cô ta, “Nếu cô không tin cô có thể tới Tinh Cảng hỏi một chút, Hứa Tình Thâm cũng tới phòng bệnh nháo qua, hai ngoài hoàn toàn trở mặt rồi.”

“Không có khả năng.” Lăng Thì Ngâm không tin, “Chẳng lẽ vì cô sao? Đúng là trò cười.”

Ngoài phòng Phó lưu Âm nghe thấy tiếng nói chuyện kịch liệt, Lăng Thì Ngâm chắc chắn đang nói chuyện với ai đó, nhưng nội dung cụ thể như thế nào cô nghe không rõ, Phó Lưu Âm cũng không dám ở lại rón ra rón rén rời đi.

Hoàng Long Đỉnh

Hứa Tình Thâm thay quần áo xong nhìn thấy Tưởng Viễn Chu đang đứng trước giường, cô đi qua, người đàn ông khoác áo lên đầu vai.\

Hứa Tình Thâm tiến lên thay anh cài khuy áo, khuy áo được cài từng cái một, cô nâng ngón trỏ kéo lấy lưng quần người đàn ông.

Tưởng Viễn Chu nắm chặt tay cô, “Mới sớm tinh mơ làm trò gì vậy?”

“Anh quên mang thắt lưng.”

“Không quên được.” Tưởng Viễn Chu ôm eo cô, cánh tay ôm chặt, Hứa Tình Thâm không thể không kiễng chân lên/

“Dây lưng trên người anh ngoài em ra ai cũng không mở được.”

Hứa Tình Thâm bật cười, trán dựa vào vai Tưởng Viễn Chu, “Đúng thế, tối hôm qua là em mở.”

Người đàn ông đưa mặt lại gần Hứa Tình Thâm, muốn dính sát vào mặt cô, Hứa Tình Thâm ngẩng đầu, hai tay ôm chặt gương mặt tuấn tú của anh.

“Anh sắp xếp cho Hứa Ngôn ở đâu thế?”

“Khách sạn.”

Hứa Tình Thâm nghĩ đến bộ dáng của lão Bạch, cô nhịn không được mà buồn cười, “Ngày hôm qua em thử thăm dò lão Bạch hai câu, anh ta ấp úng, nói anh chỉ đưa Hứa Ngôn về chỗ ở của cô ta ngay cả cửa cũng chưa vào, nước không uống một ngụm, sau đó các người đã trở lại.”

“Lão Bạch nhất định là thay anh nói chuyện.”

“Anh nói, chỗ Hứa Ngôn… Em có nên để anh cố gắng không?”

Tưởng Viễn Chu nhíu mày, “Có ý gì?”

Anh đưa tay chạm vào đầu lông mày của Hứa Tình Thâm, “Anh thấy em cười như vậy trông thật xấu. Em muốn làm cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.