Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 362: Chương 362: Chương 247: Em là cô gái hư hỏng




Lần này không cần Hứa Ngôn nói trước cô cũng nói.

Tưởng Viễn Chu bình thản, hai mắt nhìn về phía trước, Hứa Tình Thâm tiến về sau hai bước, cô đưa tay vỗ cửa xe.

Hai tay Hứa Ngôn nắm chặt, đưa mắt nhìn ra ngoài, “Tương tiên sinh, nếu không tôi giải thích với Tưởng thiếu phu nhân.”

“Có gì mà phải giải thích?” Tưởng Viễn Chu nâng tay nhìn cửa kính kéo xuống.

Tầm mắt của Hứa Tình Thâm không có vật cản, thấy rõ hai người ngồi phía sau.

“Viễn Chu?”

Lúc nãy Tưởng Viễn Chu mới nhìn Hứa Tình Thâm ngoài cửa sổ, “Hứa tiểu thư xuất viện, anh đưa cô ấy về.”

“Sao trước đó anh không nói với em?”

“Có gì phải nói?”

Hứa Tình Thâm ẩn nhẫn sự tức giận, không nghĩ Tưởng Viễn Chu sẽ ở trước mặt mọi người nói cô như vậy, gương mặt cô hiện lên sự ủy khuất, “Viễn Chu, không phải anh nói dạo này anh bận việc sao? Nếu vội thì để mấy chuyện này cho lão Bạch làm được rồi.”

“Anh làm việc không cần người khác dạy anh.”

Sắc mặt Hứa Tình Thâm hoàn toàn âm trầm, lão Bạch như ngồi đống lửa đứng đống than, anh ta không muốn nghe hai người cãi nhau, nhưng trường hợp này anh ta không thể chen vào một câu.

“Viễn Chu, anh có ý gì?”

“Anh không có ý gì.” Tưởng Viễn Chu như đang tuyên bố không muốn nói gì hơn với Hứa Tình Thâm, “Anh đưa Hứa Ngôn về trước, chuyện còn lại chờ anh về lại nói.”

“Anh gọi cô ta là Hứa Ngôn?” Âm thanh của Hứa Tình Thâm cao lên.

Tưởng Viễn Chu đau đầu, đưa tay day trán, “Đó là tên cô ấy.”

Sắc mặt Hứa Tình Thâm xanh mét, đưa mắt nhìn qua Tưởng Viễn Chu nhìn Hứa Ngôn.

Hứa Ngôn há miệng thở ra, “Tưởng thiếu phu nhân, ngài đừng hiểu nhầm, Tưởng tiên sinh thấy tôi một mình bất tiện nên mới muốn đưa tôi về.”

“Hiện tại cô còn bày ra bộ dáng nhu nhược, ngoài cửa Tinh Cảng có nhiều taxi như vậy sao cô không gọi?”

Tưởng Viễn Chu ấn cửa kính lên một nửa, Hứa Tình Thâm đập cửa, “Tưởng Viễn Chu, anh có ý gì?”

“Đột nhiên em là cho người ta phản cảm.”

Trong lòng lão Bạch co rút, lời này nói ra cực kì đả thương người, nhất định Hứa Tình Thâm sẽ không chịu nổi.

Quả nhiên người phụ nữ ở ngoài cửa giống như lung lay sắp ngã, hai tay cô gõ cửa kính xe, “Tưởng Viễn Chu, anh xuống đây cho tôi.”

“Lái xe.” Tưởng Viễn Chu lạnh lùng phân phó.

Lái xe không dám không nghe,lão Bạch thấy xe từ từ đi, Hứa Tình Thâm đuổi theo mấy bước, “Hứa Ngôn, tôi đã cảnh cáo cô cô không nghe có phải hay không? Tưởng Viễn Chu, anh không thể đối xử với tôi như vậy…”

Xe gia tốc nhanh chóng vứt Hứa Tình Thâm lại phía sau.

Tưởng Viễn Chu thu hồi tầm mắt, bên trong xe vô cùng yên tĩnh không ai dám nói chuyện, Hứa Ngôn thở dài, một tiếng này truyền vào lỗ tai Tưởng Viễn Chu, “Cô ấy như vậy không liên quan gì tới cô, cô không cần khó chịu trong lòng.”

Hứa Ngôn rũ mắt, lời nói ẩn chứa sự áy náy, “Thật xin lỗi.”

Tưởng Viễn Chu không nói gì, cả đường đi Hứa Ngôn cũng không nói gì nữa, lái xe đi về phía trước, “Hứa tiểu thư, xin hỏi nhà cô ở đâu?”

Hứa Ngôn đọc địa chỉ, sau đó xe đi vào tiểu khu nhỏ.

Đi tới căn nhà đơn, lão Bạch đẩy cửa xuống, cầm hành lý thay Hứa Ngôn, Tưởng Viễn Chu đi qua bên khác, ngẩng đầu nhìn căn nhà trước mặt.

Hứa Ngôn đưa tay trước mặt lão Bạch, “Đưa hành lý cho tôi, tự tôi vào là được.”

“Hứa tiểu thư, thân thể cô không tốt, tôi mang giúp cô.”

“Không cần, thật sự không cần.”

Tưởng Viễn Chu nhìn cô ta: “Tầng mấy?”

“Tưởng tiên sinh…”

“Tầng mấy?” Tưởng Viễn Chu hỏi lại.

Hứa Ngôn bất đắc dĩ trả lời, “Tầng năm.”

Đến bên trong mới phát hiện không có thang máy, chỉ có thể đi từng bước lên trên, Hứa Ngôn đi rất chậm, Tưởng Viễn Chu nhìn hành lang hai bên, có vô số tờ báo cũ rách dán đầy vách tường, có mấy chỗ có cả quảng cáo ghi số điện thoại.

“Làm sao cô lại ở chỗ này?”

“Tiền thuê nhà tiện nghi mà.” Hứa Ngôn đáp nhẹ.

Tưởng Viễn Chu quay đầu, “Có thể đi nữa sao?”

“Không có việc gì.” Trên trán Hứa Ngôn đổ đầy mồ hôi, mỗi bước đi càng động mạnh lên miệng vết thương trên lưng, cô ta cho rằng Tưởng Viễn Chu sẽ đến đỡ một chút nhưng Tưởng Viễn Chu cho rằng cô ta thật sự không có việc gì cứ bước lên phía trước. Lên tới tầng năm, Hứa Ngôn nhìn ra cửa, cô ta nhìn lão Bạch, “Anh để hành lý xuống đi.”

“Tôi mang vào giúp cô.”

“Không cần.” Hứa Ngôn không có ý định mở cửa.

Tưởng Viễn Chu nhíu mày, “Cô không có chìa khóa sao?”

“Không phải, ừ.”

“Vậy có đứng ngây ra đó làm gì?”

Hai tay Hứa Ngôn để sau lưng, gương mặt có chút khó xử, “Tôi… các người đừng vào.”

Tưởng Viễn Chu không hiểu ý cô ta, “Mở cửa đi, không đưa cô vào nhà tôi cũng không yên tâm.”

Hứa Ngôn không lay chuyện được anh chỉ có thể lấy chìa khóa mở cửa. Đi vào nhà, Tưởng Viễn Chu nhìn xung quanh, hai phòng ngủ một phòng khách, diện tích không lớn nhưng dọn dẹp tương đối sạch sẽ. Hứa Ngôn đi về phía trước, đến chỗ cầu thang cô ta nhìn về phía mấy người, “Tôi ở trên đó.”

ở phía trên còn có chỗ, Tưởng Viễn Chu đi theo, Hứa Ngôn mở cửa phòng liền chỉ vào, “Để hành lý ở đây đi.”

Tưởng Viễn Chu nhìn quanh, nếu là gác thì hoàn cảnh sống nhất định không tốt, trong phòng để đồ đạc đều đầy phòng.

Trong nháy mắt anh nghĩ tới Hứa Tình Thâ, nghĩ tới cô ở nhà họ Hứa.

“Cô ở chỗ này sao?”

“Ừ, dưới đó là người khác thuê, chỗ này là của tôi.”

Hứa Ngôn đi đến bàn cạnh cửa sổ, trên bàn đặt một bình thủy tinh, “Tôi đi lấy nấu nước, các người ngồi đó đi.”

Lão Bạch cảm thấy ngay cả chỗ ngồi đều không có, Tưởng Viễn Chu ngăn lại, “Không cần nấu nước, tôi không khát, Hứa Ngôn, cô dọn đồ đạc rồi đi theo tôi”

Lão Bạch cho rằng mình nghe nhầm, đưa mắt nhìn Tưởng Viễn Chu, đúng lúc nghe thấy giọng của Hứa Ngôn: “Tưởng tiên sinh, ngài nói cái gì?”

“Tôi an bài khách sạn cho cô trước, chỗ này làm sao có thể ở được.”

Lão Bạch không thể lên tiếng cắt ngang, anh ta không hiểu được suy nghĩ của Tưởng Viễn Chu, đưa người này về nhà còn chưa tính nếu thật sự an bài đến khách sạn nhỡ may chuyện này bị Hứa Tình Thâm biết được vậy không phải sẽ nháo Hoàng Long đỉnh lật trời sao?

Nhưng Tưởng Viễn Chu cũng không thèm liếc anh ta một cái, Hứa Ngôn thả bình nước trong tay, “Tưởng tiên sinh, ngài đừng như vậy, tôi không cần ở lại khách sạn.”

“Lão Bạch, giúp cô ấy thu dọn đồ đạc.”

Lão Bạch mở to mắt, yên lặng cầm lấy túi đồ mới thả xuống.

“Không cần dọn, được rồi, trong khách sạn cái gì cũng có.”

Hứa Ngôn đứng tại chỗ, Tưởng Viễn Chu thấy vậy tiến lên cầm chặt tay cô ta, “Đi thôi.”

Hứa Ngôn không nghĩ được gì mà đi theo anh, mấy người xuống lầu sau đó lại ngồi lên xe.

Đi tới khách sạn mà Tưởng Viễn Chu nó, người đàn ông vẫn chưa đăng kí thủ tục gì, đi theo Tưởng Viễn Chu. Thang máy nhanh chóng đi lên tầng cao nhất, Tưởng Viễn Chu bước ra ngoài, lại đến trước một căn phòng.

Anh đưa tay về phía lão Bạch, lão Bạch lấy ví tiền trong túi ra, bên trong lấy ra thẻ mở cửa đưa cho Tưởng Viễn Chu.

Người đàn ông quét thẻ mở cửa, Hứa Ngôn đi đằng sau, thấy được căn phòng trang trí hoàn mỹ, có giá sách, sooffa, TV, còn có cả quầy bar. Cô ta cho rằng mình đi nhầm, đây là khách sạn thật sao?

Tưởng Viễn Chu đứng trong phòng, quay đầu nhìn Hứa Ngôn, “Cô ở lại đây trước, cô xem, thích không?”’

Hứa Ngôn nhìn phía sau Tưởng Viễn Chu, có giường lớn, trên đó trải chăn trắng như tuyết, trên chăn bày ra hai chiếc gối đỏ thẫm. Tưởng Viễn Chu ngồi ở sofa cách đó không xa, trên bàn trà còn để hoa quả rực rỡ muôn màu. “Nếu cô có chuyện gì có thể liên hệ với tôi.”

“Tưởng tiên sinh… tôi…”

“Không cần khách khí với tôi, tôi không thích nghe lời khách sáo.”

&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.