Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 361: Chương 361: chương 246 -3




Ngày hôm sau.

Tưởng Viễn Chu tới phòng bệnh, lúc tới thì Hứa Ngôn đang ăn sáng.

Nhìn thấy anh đi vào, hộ sĩ khẩn trương hỏi, : “Tưởng tiên sinh.”

Tâm trạng Hứa Ngôn không tốt, nhưng vẫn nhếch môi, “Tưởng tiên sinh, buổi sáng tốt lành.”

“Hôm nay cảm thấy như thế nào?”

“Tốt hơn nhiều.” Hứa Ngôn nắm đũa trong tay, “Vừa rồi bác sĩ mới kiểm tra, tôi đã hỏi, buổi chiều tôi có thể xuất viện rồi.”

“Vì có chuyện quan trọng mới xuất viện sao?”

“Không, không có.” Sắc mặt Hứa Ngôn cực kỳ mất tự nhiên, cô ta không nhìn Tưởng Viễn Chu, nhưng lại xoay mắt về một bên, “Thân thể đã tốt lắm, trở về nghĩ dưỡng, tôi không thích không khí bệnh viện.”

“Cũng được.” Tưởng Viễn Chu không kiên trì thêm, “Làm thủ tục xuất viện xong tôi tiễn cô.”

“Không, không cần.” Âm thanh kích động, giống như ý thức có sự khác thường cô vội vàng đè nén cảm xúc, “Tôi gọi taxi là được rồi.”

“Hứa tiểu thư, cô làm sao vậy? Có phải gặp chuyện gì không vui sao?”

Hứa Ngôn cúi đầu, lời nói có chút thăm dò, “Tưởng tiên sinh… Ngài và Tưởng thiếu phu nhân có tốt không?”

“Tôi và Tình Thâm sao?”

“Không cãi nhau chứ?”

Tưởng Viễn Chu bày ra bộ dáng không hiểu, “Có gì muốn nói cô cứ nói thẳng.”

Hứa Ngôn muốn nói lại thôi, những lời này cô ta phát ra nuốt vào mấy lần, cuối cùng cô ta bày ra vẻ mặt khó xử nói, “Tối quá tôi nhắn tin cho ngài, Tưởng thiếu phu nhân biết nên tôi sợ ngài ấy hiểu nhầm, sẽ tranh cãi với ngài.”

“Không có, chúng tôi không cãi nhau.” Tưởng Viễn Chu cúi đầu, “Sau này chúng ta còn trò chuyện tiếp sao?”

Hứa Ngôn có thể đoán được mấy lời Hứa Tình Thâm nói với cô ta nhất định đã xóa. Hứa Ngôn làm bộ giật mình, cô ta vội vàng thả tay xuống, “Không có, tôi, chắc tôi nhớ lầm rồi.”

“Chuyện như vậy mà còn nhớ lầm sao?” Tưởng Viễn Chu nhìn trong tay Hứa Ngôn, trong tay còn nắm điện thoại, Tưởng Viễn Chu đưa tay ra, “Đưa di động của cô cho tôi.”

“Làm gì?”

“Ngược lại tôi muốn xem cô ấy nói với cô cái gì?”

Sắc mặt Hứa Ngôn hoảng hốt, “Tưởng tiên sinh ngài đừng như vậy, Tưởng thiếu phu nhân không nói gì…

Tưởng Viễn Chu lấy điện thoại của cô ta, “Mật mã là gì?”

“Tưởng tiên sinh…”

“Mật mã.”

“032468.”

Tưởng Viễn Chu mở, lúc anh nhìn hộp thư thoại liếc mắt nhìn số điện thoại của mình.

Mấy tin nhắn này Hứa Ngôn cũng chưa xóa đi, Tưởng Viễn Chu mở từng cái một, sắc mặt ngày càng khó coi hơn, “Tôi không nghĩ tới cô ấy ở sau lưng tôi làm ra loại chuyện này.”

“Tưởng tiên sinh…” Hứa Ngôn không biết phải nói ra gì nữa.

“Cô ấy không nên như vậy, cho dù có ghen nhưng lần này là khác, Lâm Lâm là cô cứu.”

Hứa Ngôn thả đũa xuống, “Nhưng tôi cũng có vấn đề, tôi không nên để ngài mua sách giúp tôi, cũng không nên ăn đồ ngài mang tới.”

Tưởng Viễn Chu đưa điện thoại trả lại cho Tưởng Viễn Chu, Hứa Ngôn nhận lấy, miễn cưỡng cười, “Ra viện, ngài đừng khuyên tôi, dù sao tôi ở đây… Tôi cũng không thể ở nổi nữa.”

“Cũng được, so với ở dưới mí mắt người khác không bằng xuất viện, ít nhất trong lòng có thể thoải mái một chút.”

“Ừm.”

Sắc mặt Tưởng Viễn Chu nghiêm túc, “Cô nhanh ăn đi, tôi đi tìm cô ấy.”

“Ngài đừng tìm Tưởng thiếu phu nhân.”

“Chuyện này không liên quan gì tới cô, nếu giữa vợ chồng ngay cả sự tín nhiệm cơ bản nhất cũng không có tôi thật sự không biết kéo dài còn có ý nghĩa gì?”

Tưởng Viễn Chu nói xong lời này bước nhanh ra ngoài.

Hộ sĩ muốn nói liền nghe thấy cửa truyền tiếng bịch, cửa bị hung hăng đóng lại, cô ta nhìn Hứa Ngôn, “Hứa tiểu thư, cái này…”

“Làm phiền thu dọn đồ đạc giúp tôi, buổi chiều tôi muốn xuất viện.”

“Được.”

Sau mười hai giờ.

Lão Bạch thay Hứa Ngôn làm thủ tục xuất viện, Hứa Ngôn thay quần áo đứng bên cửa sổ, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, cô ta quay đầu nhìn thấy hai người đàn ông tới.

Tưởng Viễn Chu đi trước, “Đồ đạc đã dọn xong rồi sao?”

“Tưởng tiên sinh, sao ngài lại tới đây?”

“Đã nói tôi sẽ đưa cô về.”

“Thật sự không cần.” Hứa Ngôn lộ vẻ khó xử, “Ngài đừng như vậy, nhà tôi rất xa, cực kì không tiện.”

“Lão Bạch mang đồ đi.”

Lão Bạch không muốn nhưng Tưởng Viễn Chu đã mở miệng thì anh ta phải làm.

Hứa Ngôn không có nhiều đồ, chỉ có một cái túi mà thôi, Tưởng Viễn Chu đến bên cạnh Hứa Ngôn, “Có thể đi sao?”

“Đi được.”

Hộ sĩ ở bên cạnh giúp đỡ nâng Hứa Ngôn ra ngoài, đi tới bãi đỗ xe của bệnh viện, lái xe mở cốp để đồ, anh ta tiến lên nhận lấy túi đồ trong tay lão Bạch.

Hứa Ngôn đứng bên ngoài không biết làm gì, Tưởng Viễn Chu mở cửa xe bảo cô ngồi lên, “Mời.”

“Tưởng tiên sinh, như vậy không tốt lắm đâu?”

“Có cái gì không tốt?”

Tưởng Viễn Chu đặt tay lên vai cô ta, “Đi thôi.”

Hứa Ngôn cúi người ngồi xuống, Tưởng Viễn Chu ngồi bên cạnh cô ta thì lão Bạch đóng cửa xe lại.

Người phụ nữ nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy tất cả không giống như thật. Bên trong xe tràn ngập mùi hương dịu nhe, cô ta duỗi chân, không gian xe rất lớn, ngồi cũng rất thoải mái.

Xe từ từ rời đi, Tưởng Viễn Chu nhìn cô ta, “Trên đường đi có gì không thoải mái thì nói với tôi.”

“Được.”

Lái xe và Lão Bạch nhìn nhau, xe rời khỏi cửa Tinh Cảng thì lái xe đột nhiên nói, “Tưởng tiên sinh?”

“Làm sao vậy?”

“Là Tưởng thiếu phu nhân.”

Hứa Ngôn nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy Hứa Tình Thâm ở cách xe không xa đang đi tới, gương mặt cô ta có chút mất tự nhiên, “Tưởng tiên sinh, nếu không… tôi… tôi xuống xe nhé?”

“Không cần.” Tưởng Viễn Chu dựa nửa người ra sau, nói với lái xe, không cần để ý cô ấy, anh lá xe của anh đi.”

Lái xe đổ mồ hôi lạnh, vâng.

Xe không dám đi nhanh, lão Bạch xoay người trong lòng mặc niệm, “Không cần bị Hứa Tình Thâm nhìn thấy, không cần nhìn thấy, không cần nhìn thấy.”

Lái xe lại nói, “Tưởng tiên sinh, Tưởng thiếu phu nhân tới đây.”

Lão Bạch nắm chặt dây antoanf, đưa mắt nhìn thấy Hứa Tình Thâm đi tới trước xe, còn làm động tác bắt xe.

Lái xe không biết làm sao chỉ có thể đạp phanh lại.

Hứa Tình Thâm không thể nhìn thấy tình huống trong xe, cô mỉm cười gõ cửa kính chỗ tay lái.

Lái xe sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, cảm giác này phải hình dung như thế nào đây? Qủa thật giống như bị người bắt được đang thông dâm, lái xe hạ cửa kính xuống, biểu tình cứng ngắc chào hỏi, “Tưởng thiếu phu nhân. “

“Hiện tại các người đi đâu?”

“Cái này… Tưởng tiên sinh có việc muốn đi xử lý.”

Hứa Tình Thâm xoay người, ánh mắt nhìn ra sau, Hứa Ngôn nhìn cô, khóe miệng Hứa TìnhThâm thu lại, Hứa Ngôn nhìn người đàn ông bên cạnh sau dó ngoan ngoãn ngồi đó không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.