Lão Bạch gật đầu đóng cửa.
Tài xế khởi động, xe từ từ chạy đi, anh ta nghe không thiếu một chữ lời hai người mới nói, chẳng qua anh ta làm tài xế có những lời nghe mà không thể nói.
Anh ta nhìn kính chiếu hậu có chút kinh ngạc hỏi, “Tưởng tiên sinh, ngài đang cười cái gì?”
“Không có gì.” Tưởng tiên sinh vẫn cảm thấy buồn cười, bàn tay nắm thành quyền để trước miệng, sau đó ho nhẹ, “Tôi cảm thấy lão Bạch không đi làm giáo viên thì đúng là lãng phí.” Lão Bạch mở cửa xe đi ra ngoài, còn nhìn xung quanh, hết lòng suy nghĩ cho Tưởng Viễn Chu.
Xe chạy khỏi bệnh viện Tinh Cảng không xa Tô Lạp đã gọi tới.
Lão Bạch không dám chậm trễ, vội vàng nhấn nút nghe, “Alo, Lạp.”
“Anh đến đâu rồi?”
“Lập tức tới ngay, lúc nãy Tưởng tiên sinh có chút việc, hơi lâu một chút.”
Tô Lạp đã tan việc, ngồi trong phòng làm việc hết sức nhàm chán, tôi qua lão Bạch nói qua đón cô, cho nên cô không tự lãi e, “Nếu không chúng ta trực tiếp tới chỗ hẹn ăn cơm luôn đi? Em sắp chết đói rồi…”
“Không cần, anh lập tức tới ngay, em gọi xe anh không yên tâm.”
Tô Lạp kéo ngăn kéo lấy ra khói khoai tây chiên, “Vậy cũng được, em chờ anh.”
Lão Bạch sợ bạn gái không vui cho nên xe ở cách đó không xa anh ta đã vội vàng dứng xe.
Lão Bạch bước nhanh vào quán, muốn mua một ít đồ ăn lót dạ trước, nhưng mà salad và sandwich đều đã bán hết, lão Bạch đến trước quầy nhìn thấy trứng luộc trong nước chè.
Anh nghĩ trưa nay Hứa TìnhThâm mua hai quả trứng cho Tưởng Viễn Chu xong, Tưởng Viễn Chu hết sức vui vẻ.
Lão Bạch chỉ chi, “Cho hai trứng luộc nước trà.”
Trứng còn nóng, lão Bạch trả tiền liền xoay người rời đi. Đến trước cửa xe công ty Tô Lạp, cô gái đã xuống, không đợi lão Bạch mở cửa xe cho cô, Tô Lạp đã ngồi kế bên tài xế.
“Mùi gì vậy? Thật là thơm.”
Lão Bạch đưa trứng luộc nước trà cho cô, Tô Lạp ngửi thấy mùi đã đói không chịu được. Cô đưa tay nhận lấy, vỏ trứng bóc ra, Tô Lạp cũng không kéo dây an toàn, “Cảm ơn.”
Cô mở túi ra, cắn một miếng, lão Bạch buồn cười cũng không quên nghiêng ngời nịt dây an toàn cho cô.
“Ăn ngon sao?”
“Ăn ngon, quá ngon rồi.” Tô Lạp đói quá, giữa trưa ăn không ít đồ, chiều tầm ba bốn giờ bao tử đã cô lỗ kêu.
Lão Bạch nhanh chóng khởi động xe, anh lại nhìn bộ dạng Tô Lạp, trứng luộc nước trà cũng chẳng phải đồ gì ngon, ai ai cũng có thể ăn, nhưng Tô Lạp lại ăn ngon lành như vậy, chẳng lẽ phụ nữ đều thích ăn trứng sao?
Hoàng Long Đỉnh
Lúc Hứa Tình Thâm trở về không thấy Tưởng Viễn Chu, cô đi lên phòng ngủ mới đặt túi trong tay xuống Tưởng Viễn Chu từ phòng tắm đi ra.
Dù thời tiết ấm áp hay lạnh giá người đàn ông này đều tắm, đều thích quấn khăn tắm bên hông, có thể bày ra dáng người đẹp.
Hứa Tình Thâm xoay người liền thấy ngực người đàn ông, “Vì sao mỗi lần em về đều có thể nhìn thấy anh đang tắm vậy?”
“Bởi vì biết em về cho nên mới nhanh chóng đi tắm.” Tưởng Viễn Chu tiến lên, Hứa Tình Thâm xoay người muốn vào phòng quần áo, người đàn ông ở phía sau ôm lấy cô, “Tối nay ăn gì?”
“Cá nướng.” Hứa Tình Thâm xõa tóc, “Anh ngửi mà xem, đều là mùi cá nướng.”
“Ăn cơm cũng không nói với anh”
Hứa TìnhThâm nắm hai tay Tưởng Viễn Chu, “Minh Xuyên và Manh Manh sắp kết hôn, có một số chuyện muốn nói riêng với em, anh ở đó không tiện. Hơn nữa…” Hứa Tình Thâm xoay đầu, “Anh còn phải đưa cơm cho Hứa Ngôn, không thể ngăn chúng em ăn tiệc.”
Tưởng Viễn Chu thấy cô cười, “Cười cái gì?”
“Cuộc sống vui vẻ cho nên cười á.”
“Anh đưa đồ cho người phụ nữ mà em còn cười.” Tưởng Viễn Chu ôm lấy cánh tay cô.
Hứa Tình Thâm ngửi được mùi cá nướng trên người mình, sốt ruột muốn đi tắm, Tưởng Viễn Chu lại kéo tay cô, “Sấy tóc cho anh.”
“Đợi đi.” Hứa Tình Thâm đi vào phòng tắm lấy máy sấy ra, Tưởng Viễn Chu đã ngồi ở mép giường.
Anh cầm di động, đúng lúc có tin nhắn tới, là Hứa Ngôn gửi, “Tưởng tiên sinh, cảm ơn sách ngài mang tới.”
Tưởng Viễn Chu thấy Hứa Tình Thâm đi tới, anh không khách khí gõ ba chữ ngón tay còn gõ thêm, “Sau này cần gì cứ việc nói.”
Tin nhắn gửi đi Hứa Tình Thâm đến trước người anh.
Anh thả điện thoại ở tủ đầu giường, anh ngồi đó, Hứa Tình Thâm mở máy sấy, hơi ấm thổi qua mái tóc người đàn ông, hình như có âm báo tin nhắn, Hứa Tình Thâm chăm chú sấy tóc không nghe thấy.
Ngón tay nhỏ nhắn của cô xuyên qua mái tóc người đànông, sợi tóc đen bóng ở trên tay cô trở nên mềm mại.
Nhưng Tưởng Viễn Chu không có một chút hưởng thụ, anh ngẩng đầu, “Điện thoại của anh đổ chuông.”
“Ừ.” Hứa Tình Thâm đáp lại
“Em nhìn giúp anh xem là ai nhắn tin tới.’ ( Lão Chu phúc hắc tóa)
Hứa Tình Thâm đưa một tay qua, mò tủ đầu giường, lấy điện thoại vẫn không nhìn liền đưa nó cho Tưởng Viễn Chu, “Tự xem đi, em còn bận.”
Gương mặt Tưởng Viễn Chu có chút mất mát, anh không cần nhìn có thể biết là ai nhắn tới.
Người đàn ông ôm eo cô, “Em không hiểu kỳ sao?”
“Em tò mò làm cái gì?”
Tưởng Viễn Chu cực kì cảm thấy thất bại, anh buông tay mở màn hình di động, đọc tin nhắn Hứa Ngôn gửi cho anh, “Tưởng tiên sinh, như vậy sẽ không làm phiền tới ngài sao? Thân thể tôi không sai biệt lắm, tôi muốn nhanh chóng xuất viện. Còn có, cảm xúc của Lâm Lâm có tốt hơn chút nào không? Nếu không ngày mai ngài mang bé tới bệnh viện, tôi chơi cùng bé.” (Kiểu bồi dưỡng tình củm mẹ ghẻ con chồng phải, hừ hừ)
Hứa Tình Thâm nghe xong, ngón tay dùng lực, Tưởng Viễn Chu kêu lên “Tóc của anh.”
“Sấy cho anh mà.”
“Vừa rồi có phải đang kéo tóc anh không?”
Hứa Tình Thâm phủ nhận, “Không.”
Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Hứa Tình Thâm, “Hiện tại Lâm Lâm như thế nào?”
“Rất tốt.” Hứa Tình Thâm vừa sấy tóc cho anh vừa nói, “Có thể chơi có thể ngủ anh không phải vừa gặp sao?”
“Đã gặp, đúng thế.”
“Cho nên cô ta dựa vào đầu cô ta cho rằng Lâm Lâm cần cô ta chơi cùng?”
Nửa người trên của Tưởng Viễn Chu dán sát tới cô, mặt hầu như để gần trước ngực cô, cô đưa tay đẩy anh ra: “Còn chưa sấy khô, chờ một lát nữa.”
Hiển nhiên anh bị lạnh nhạt, Tưởng Viễn Chu cúi đầu nhắn lại cho Hứa Ngôn.
Một lúc lâu sau Hứa Tình Thâm tắt máy, “Được rồi.”
Tưởng Viễn Chu để điện thoại lên đầu giường, anh cầm máy sấy trên tay Hứa Tình Thâm đi vào phòng tắm.
Hứa Tình Thâm vào phòng quần áo lấy quần áo ra, nghe tiếng di động của Tưởng Viễn Chu vang lên.
Hứa Tình Thâm đi qua ngón tay mở ra, thấy tin nhắn Hứa Ngôn gửi đến.
Cô nhìn lên trân thấy Tưởng Viễn Chu nhắn một câu: “Lâm Lâm thích nghe chuyện cổ tích cô kể, hôm nào tôi mang bé qua, hy vọng không phiền tới cô.”
Sau đó Hứa Ngôn nhắn lại, “Không phiền, tôi rất thích.” Phía sau còn gửi kèm theo icon thẹn thùng.
Hứa Tình Thâm cười lạnh, cô dựa vào tủ đầu giường, nghĩ nghĩ lại nhắn một câu, “Lâm Lâm có e=mẹ của mình, cần gì phải cô chơi cùng? Cô đừng tự mình đa tình, nếu không có việc gì không cần gửi tin ngắn cho tôi.”
Câu trước và câu sau nghĩ khí khác biệt, một trên trời một dưới đất.
Hứa Tình Thâm thả điện thoại lại, kéo ngăn kéo đầu giường thì có tin nhắn đáp lại.
Hứa Tình Thâm thấy đối phương trực tiếp hoài nghi hỏi, “Cô, cô là Tưởng thiếu phu nhân?”
“Đúng thế, hy vọng cô đừng tiếp tục quấy rầy tiên sinh nhà tôi, tôi đã cảnh cáo cô không chỉ một lần, đừng lấy Lâm Lâm ra làm cái cớ, dù cô có cứu mạng con bé thì con bé còn có mẹ mình.” Hứa Tình Thâm gõ xong chữ nhịn không được phun đầu lưỡi, hình tượng người phụ nữ ghen tuông hoàn toàn được cô bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Bên trong bệnh viện Tinh Cảng, Hứa Ngôn nhìn tin nhắn, gương mặt không có một chút tức giận hay phẫn nộ, miệng không nhịn được mà nhếch lên.
Lấy lại tinh thần, cô ta viết xuống, “Tưởng thiếu phu nhân, cô đừng hiểu nhầm, Tưởng tiên sinh đối với ai cũng thật lòng, tôi chỉ kính nể và cảm kích ngài ấy mà thôi.”
Hứa Tình Thâm nhìn mấy lời này trong bụng nhịn không được mà quay cuồng, trực tiếp nói, “Cô đã biết thì mời cô đến từ đâu thì trở về chỗ đó.”
Tưởng Viễn Chu bôi kem dưỡng nha trên mặt, lúc anh ở trong nhà tắm nghe được âm báo tin nhắn vang lên, anh đến trước giường, hai tay xoa bóp, “Ai nhắn đến vậy?”
“Tin nhắn rác.”
“Không thể nào, điện thoại của anh chặn tin nhắn rác.”
Hứa Tình Thâm cầm quần áo đi vào phòng tắm, điện thoại của Tưởng Viễn Chu nằm một mình trên tủ đầu giường, người đàn ông cầm lấy nhìn, mấy tin nhắn này Hứa Tình Thâm không xóa cái nào.
Tưởng Viễn Chu không nhịn được mà lắc đầu cười nhẹ, anh thấy Hứa Tình Thâm không thể bày ra bộ dạng trấn định, anh thích nhìn cô ghen, nhìn cô phát hỏa, nếu có thể nhìn cô đánh ngã người phụ nữ khác thì càng tốt rồi. (Ta bó tay cạn lời bà con ạ)