Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 359: Chương 359: Chương 246: Tới từ đâu thì trở về từ chỗ đó




Nhìn qua hai người anh anh em em giống như chuyện sáng nay chưa từng phát sinh làm cho lão Bạch như gặp ảo giác.

Anh ta không ăn miếng nào,Tưởng Viễn Chu gắp thức ăn cho Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm ăn maatsy miếng cũng gắp thức ăn vào trong bát của Tưởng Viễn Chu.

“Lão Bạch.”

Nghe thấy Tưởng Viễn Chu gọi mình, lão Bạch vội vàng đáp lại, “Vâng, Tưởng tiên sinh.”

Tưởng Viễn Chu để di động của mình lên bàn, “Mấy cuốn sách này đầu chiều anh đi đến hiệu sách tìm xem.”

Đây không phải là chuyện Tưởng Viễn Chu đồng ý với Hứa Ngôn sao?

Lão Bạch len lén nhìn Hứa Tình Thâm, Tưởng Viễn Chu cũng trắng trợn quá đấy chứ, lại nói căn bản Hứa Tình Thâm không biết chuyện này, lão Bạch vội vàng giả bộ trấn định, “Vâng, Tưởng tiên sinh.”

“Trước hết anh nhìn tên sách, xem có mua được hay không.”

Lão Bạch không muốn Tưởng Viễn Chu làm chuyện ngốc nghếch nhưng làm sao luôn là anh ta phải nhảy xuống hố đấy? Anh ta muốn chặn đề tài lại, “Tưởng tiên sinh, trong hiệu sách cái gì cũng có.”

“Cái này cũng không nhất định.” Hứa Tình Thâm nói, “Có những cuốn phải đặt trước.”

Lão Bạch đang ăn cơm, Tưởng Viễn Chu nhìn, “Lời tôi nói anh không nghe lọt sao?”

Lão Bạch cảm thấy có chút ủy khuất, không thể làm gì hơn là đưa tay nhận điện thoại, anh ta vừa mở ra liền đưa mắt nhìn qua, “Tưởng tiên sinh yên tâm, buổi chiều tôi sẽ đi ngay.”

“Là sách gì vậy?” Hứa Tình Thâm lơ đãng hỏi.

Sống lưng Lão Bạch lạnh lẽo, “Chỉ là sách thông thường mà thôi, Tưởng tiên sinh thích xem cho nên mới mua.”

Cảm ơn trời đất Hứa TìnhThâm không hỏi nữa.

Buổi tối.

Hộ sĩ ở tropng phòng bệnh, Hứa Ngôn đang cầm điện thoại trong tay, trên màn hình là số điện thoại của Tưởng Viễn Chu bị cô ta nhìn nát.

“Hứa tiểu thư, thời gian không sớm, tôi lấy cơm cho cô nhé?”

Hứa Ngôn nghiêng đầu, “Khoan đã, tôi không đói.”

Tối hôm qua Tưởng Viễn Chu đưa cơm cũng muộn như vậy, tối nay thì sao? Có thể giống như ngày hôm qua không? Cô ta muốn nhắn tin cho Tưởng Viễn Chu, nhưng sợ để lại ấn tượng xấu gì cho Tưởng Viễn Chu, cô ta lần lượt kiểm tra nội dung tin nhắn, sau đó lần lượt xóa đi xóa lại.

Không lâu sau truyền đến tiếng gõ cửa.

Hứa Ngôn vội vàng nói với hộ sĩ, “Nhanh mở cửa.”

“Được.”

Quả nhiên là Tưởng Viễn Chu và lão Bạch, Hứa Ngôn cố gắng bò dậy, thấy Tưởng Viễn Chu đưa túi trong tay lên.

Lão Bạch để hộp cơm giữ ấm lên đầu giường, Tưởng Viễn Chu đưa túi cho Hứa Ngôn, “Đây là sách cô muốn.”

“Mua được sao?”

“Đúng vậy, tôi chạy mấy hiệu sách cuối cùng cũng mua được cho cô.” Lão Bạch không nói gì, rõ ràng là anh ta chạy mua số sách này, hơn nữa là hiệu sách bên cạnh bệnh viện, một lần đã mua xong.

Hứa Ngôn mở túi sách ra, sắc mặt mừng rỡ, “Tưởng tiên sinh, phiền ngoài quá.”

“Không phiền.” Tưởng Viễn Chu cười khẽ.

Lão Bạch nhìn thấy, trong lòng anh ta nghĩ một câu, phụ nữ thật dễ lừa gạt.

Tưởng Viễn Chu nhìn Hứa Ngôn đang lật sách, “Sách có thể từ từ xem, chưa ăn cơm tối đúng không?”

“Vâng.”

“Tôi đã cho người chuẩn bị, cô ăn nhanh đi.”

Hứa Ngôn gấp sách, ánh mắt nhìn Tưởng Viễn Chu có chút thẹn thùng, có chút cảm dồng, những tâm tư đó đều thể hiện trong mắt, Tưởng Viễn Chu cầm hộp cơm, tự mình mở ra đưa vào tay cho Hứa Ngôn.

Lão Bạch nhìn đồng hồ, tối nay anh ta hẹn với Tô Lạp đi ăn cơm, nhìn thời gian anh ta đã tới trễ.

“Tưởng tiên sinh, ngày mai ngài không cần mang cơm cho tôi, thức ăn trong bệnh viện cũng ăn rất ngôn.”

“Cô đừng khách khí với tôi.” Một tay Tưởng Viễn Chu để trong túi, “Cô muốn mua mấy cuốn sách kia có liên quan tới nghiệp vụ của cô sao?”

“Vâng, đúng thế.” Hứa Ngôn vừa ăn cơm vừa nói, “Tôi vẫn cho rằng phụ nữ cần phải tự lập mạnh mẽ, tôi vẫn nhớ tôi còn nợ ngài 2 vạn đấy.”

Tưởng Viễn Chu lắc đầu, “Đã nói cô không cần trả.”

“Cái này thì không được, đây là chuyện tôi nhất định phải kiên trì, nếu không lòng tôi sẽ không yên tâm.”

“Được rồi.” Tưởng Viễn Chu không tiếp tục đề tài này nữa, “Cô ăn từ từ, tôi đi trước, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”

Lão Bạch vừa nghe đã nhấc chân muốn đi thì lỗ tai lại nghe thấy Hứa Ngôn nói.

“Có thật không?”

Tưởng Viễn Chu nhìn vào mắt cô ta, “Thật.”

“Được.”

Lão Bạch quay đầu nhìn bộ dáng của Hứa Ngôn, cô ta vui vẻ yểu điệu, rõ ràng cho rằng lời của Tưởng Viễn Chu là thật. Lão Bạch vòng ra sau người Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài, hôm nay Hứa Tình Thâm hẹn Hứa Minh Xuyên ra ngoài, cho nên không đi cùng bọn họ.

Đi tới bãi đậu xe, lão Bạch đến trước xe trước Tưởng Viễn Chu thay anh mở cửa.

Tưởng Viễn Chu khom lưng ngồi xuống, lão Bạch cũng không đóng cửa xe ngay. “Tưởng tiên sinh.”

“Anh muốn đi hẹn hò đúng không? Đi đi.”

Lòng lão Bạch đã sớm bay xa, nhưng anh ta vẫn đứng bên ngoài không nhúc nhích.

Tưởng Viễn Chu lấy điện thoại ra nhìn, ngẩng đầu thấy anh ta còn đứng đó, “Làm sao vậy?”

“Tưởng tiên sinh, có mấy lời không biết tôi có nên nói hay không?”

“Khi nào thì anh thích chơi mấy trò này với tôi?”

Lão Bạch ấp a ấp úng hồi lâu, cuối cùng quyết định nói, “Ngài và Tưởng thiếu phu nhân khó khăn mới đi đến ngày hôm nay, tôi cảm thấy ngài nên quý trọng.”

Đây là lần đầu tiên Tưởng Viễn Chu nghe người khác nói như vậy, anh cũng đã quen nghe người khác nói lời chia rẽ, “Tôi có chỗ nào không quý trọng?”

“Tôi có thể thấy ngài và Hứa tiểu thư đang liếc mắt đưa tình, có một số việc không thể buông xuống trách nhiệm, nếu không nó sẽ phát triển càng lúc càng nhanh, tôi sợ ngài sẽ mất khống chế.”

Tưởng Viễn Chu nắm chặt tay, “Ngay cả chúng tôi liếc mắt đưa tình, anh cũng nhìn ra.”

“Tưởng tiên sinh, ngài coi như…. Dù sao, ngài cũng nên xem mặt mũi đứa trẻ.

“Lão Bạch, làm khó anh rồi.” Tưởng Viễn Chu nhịn cười nói.

Gương mặt Lão Bạch hết sức nghiêm túc, “Tưởng tiên sinh, tôi thật sự lo lắng cho ngài, tôi sợ chuyển phát triển tiếp theo, ngài sẽ tự làm khó chính mình.”

“Tô Lạp đã tan việc chưa? Anh xem không chừng cô ấy sẽ làm khó anh.”

Lão Bạch một tay chống cửa xe, đưa mắt nhìn Tưởng Viễn Chu, “Tưởng tiên sinh, ngài ……………, ngàu suy nghĩ một chút hai năm qua làm sao mà trôi qua, Tưởng thiếu phu nhân không ở bên cạnh ngài ngài làm sao mà sống? Có một số việc không thể đợi mất đi mới biết quý trọng.”

Lão Bạch nói chuyện là đáng muốn nói cho Tưởng Viễn Chu, tầm mắt của anh dừng trên người lão Bạch, “Được, tôi sẽ nghĩ kĩ.”

“Tưởng tiên sinh, trong mắt tôi, Hứa tiểu thư kia không có điểm nào có thể so sánh được Tưởng thiếu phu nhân. Đồ mới mẻ không có gì là tốt, thật ra tôi theo ngài nhiều năm như vậy tôi tin được năng lực kiềm chế của ngài…”

“Ừ, tôi cũng tin là như vậy.” Tưởng Viễn Chu duỗi chân, thoải mái ngồi, “lão Bạch, mấy ý tốt của anh tôi nghe hiểu.”

“Ngài nghe lọt tai là được rồi.”

Tưởng Viễn Chu chỉ cánh cửa, “Đóng cửa xe cho tôi, tôi không muốn những lời của chúng ta truyền vào lỗ tai của người khác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.