Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 358: Chương 358: chương 245 -3




“Em chỉ thăm viếng đơn giản thôi sao?”

Hứa Ngôn nằm đó, muốn ngồi dậy, giọng nói nghẹn ngào: “Tưởng tiên sinh, ngài đừng như vậy, Tưởng thiếu phu nhân không phải cố ý, ngài ấy cũng có ý tốt mà thôi.”

“Hứa Tình Thâm, chuyện hoang đường trước kia em cũng từng làm rồi, nhưng lần này em giữ mặt mũi cho anh một chút đi, Hứa tiểu thư vừa cứu Lâm Lâm, em đừng nháo lên nữa.”

“Tưởng Viễn Chu, anh nói vậy là có ý gì?” Hứa Tình Thâm khó tin, giống như anh là người hiểu chuyện vậy: “Em nháo sao? Em nháo chuyện gì đây? Cô ta cứu Lâm Lâm, em cảm ơn cô ta, em cũng nói sẽ cho cô ta một khoản tiền rồi.”

“Đủ rồi.” Tưởng Viễn Chu hung hăng ngắt lời cô.

Lão Bạch đứng bên canh nghe khẩu khí như vậy của Tưởng Viễn Chu cũng cả kinh.

“Em có hỏi qua người ta chưa? Cô ta cần tiền của chúng ta sao?”

“Sao lại không cần chứ?” Hứa Tình Thâm liếc nhìn người phụ nữ nằm trên giường bệnh: “Một người ngay cả tiền thuốc thanh suýt nữa thì không trả nổi sẽ không thiếu tiền sao?”

“Hứa TìnhThâm, đủ rồi đấy, có một số lời em không nên nói.” Tưởng Viễn Chu lạnh lùng không thèm nhìn cô nữa.

Hứa Tình Thâm chỉ chỉ Hứa Ngôn: “Hiện tại anh đau lòng như vậy chẳng lẽ là đau lòng thay cho cô ta sao?”

“Anh chỉ biết ngày hôm qua lúc anh ôm Lâm Lâm khóc lên thì em không ở đó, không phải em tự xưng mình là người cao cao tại thượng sao? Thích công việc của mình sao? Hôm nay còn tới đây làm gì?”

“Lúc ấy em có phẩu thuật…”

Tưởng Viễn Chu nghe xong sắc mặt càng tái mét: “Phẫu thuật? Không phải em đã quên trước khi em chuẩn bị đi phẫu thuật thì con gái em suýt chút nữa bị người ta bắt đi sao?”

Hai người bắt đầu giằng co, lão Bạch muốn đứng ra khuyên nhủ nhưng một câu cũng không chen lọt.

Hứa TìnhThâm không nói nên lời chỉ gật đầu một cái liền đi ra ngoài, lão Bạch muốn đuổi theo: “Tưởng thiếu phu nhân.”

“Đứng lại!” Tưởng Viễn Chu lạnh lùng nói: “Mặc kệ cô ấy.”

Lão Bạch đứng lại, Tưởng Viễn Chu kiềm chế lửa giận, anh ngồi xuống ghế, Hứa Ngôn nhìn thấy anh nhắm mắt lại: “Tưởng tiên sinh, ngài đừng như vậy.”

“Cô ấy không làm gì cô chứ?”

“Không.” Hứa Ngôn lắc đầu: “Tưởng thiếu phu nhân chỉ muốn xem vết thương của tôi, ngài ấy cũng chỉ quan tâm tôi mà thôi.”

“Quan tâm?” Tưởng Viễn Chu hừ lạnh: “Cũng chỉ có cô xem như vậy.”

Tưởng Viễn Chu chống trán, ánh nắng ngoài cửa chiếu vào, bao phủ gương mặt người đàn ông, Hứa NGôn thất thần, Tưởng Viễn Chu đột nhiên mở mắt ra, nhìn vào mắt Hứa Ngôn.

Sắc mặt cô ta đỏ lên, Tưởng Viễn Chu không còn tức giận như lúc nãy nữa: “Cô ấy còn nói gì khác với cô nữa không?”

“Không.”

Lúc này sắc mặt Tưởng Viễn Chu mới tốt hơn một chút, Hứa NGôn nghiêng đầu nhìn anh: “Tưởng tiên sinh, có thể Tưởng thiếu phu nhân cảm thấy không đủ an toàn mà thôi.”

“Có ý gì?”

“Tôi cảm thấy ngài ấy rất phòng bị tôi, có thể không chỉ tôi mà những người xung quanh ngài, bạn bè hoặc phụ nữ cô ý xuất hiện, ngài ấy đều đề phòng.”

Tưởng Viễn Chu duỗi chân, đôi chân dài thẳng tắp được ống quần bao lấy: “Cho nên cô ấy nói gì đó với cô?”

Hứa Ngôn đưa tay kéo chăn, che hết người mình: “Tưởng tiên sinh, ngài giúp tôi hỏi một chút lúc nào thì tôi có thể xuất viện?”

“;Làm sao vậy?”

“Tôi muốn nhanh chóng xuất viện.”

Tưởng Viễn Chu nhìn bộ dạng đó của Hứa NGôn, khó hiểu: “Cô bị thương thành như vậy rồi không cần phải nhanh chóng xuất viện.”

“Nhưng mà…”

Tưởng Viễn Chu lập tức đoán được chuyện gì: “Hứa Tình Thâm bảo cô đi sao?”

“Tôi không muốn thấy hai người vì tôi mà xảy ra tranh chấp, tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ trở thành như vậy, thật ra cô không xảy ra việc gì, vết thương trên lưng mà thôi, nó sẽ khỏe lại.”

Tưởng Viễn Chu tức giận: “Tôi không biết tại sao cô ấy lại trở thành như vậy.”

“Nói vậy cũng vì Tưởng thiếu phu nhân yêu ngài, nếu không ngài ấy cũng không như vậy.”

Tưởng Viễn Chu cao giọng: “Nhưng cô ấy không biết cô ấy càng như vậy thì tôi càng mệt mỏi.”

Hứa Ngôn không nói thêm, quả thật Hứa Tình Thâm như vậy thì có người đàn ông nào có thể chịu được đây? Huống hồ Tưởng Viễn Chu là người như vậy …….

Cô ta không do dự đọc số điện thoại của mình, Tưởng Viễn Chu để điện thoại vào túi quần: “Nhanh nghỉ ngơi đi.”

“Phiền toái ngài rồi, Tưởng tiên sinh.”

“Không cần khách khí.” Tưởng Viễn Chu mỉm cười với cô ta, nụ cười ấm áp mê hoặc lòng người,hoàn toàn câu dẫn được hồn của Hứa Ngôn.

Trong lòng lão Bạch không yên đi theo sau Tưởng Viễn Chu, ra khỏi phòng bệnh, anh ta nhìn sắc mặt Tương Viễn Chu.

“Tưởng tiên sinh.”

“Sao vậy?”

Lão Bạch cẩn thận nhắc nhở: “Khẩu khí lúc nãy thật sự quá nặng nề, tôi sợ Tưởng thiếu phu nhân sẽ không chịu nổi.”

Tưởng Viễn Chu dừng bước liếc anh ta một cái: “Tại sao?”

“Trong lòng tưởng thiếu phu nhân không thoải mái cũng là bình thường, nhưng mà ngài…”

Tưởng Viễn Chu phất tay: “Kệ cô ấy đi.”

Lão Bạch khó tin tưởng, trước kia chỉ cần đề cập tới chuyện của Hứa Tình Thâm, Tưởng Viễn Chu chưa bao giờ nói ra mấy lời này.

Giữa trưa, Hứa Tình Thâm đi tới phòng Tưởng Viễn Chu, lão Bạch đứng bên ngoài nhìn thấy sắc mặt cô hoảng hốt: “Tưởng thiếu phu nhân.”

“Anh ấy ở bên trong sao?”

Vâng.

Hứa Tình Thâm muốn vào nhưng lão Bạch nhanh chân chắn trước mặt cô: “Tưởng thiếu phu nhân, ngài đừng đi vào.”

“Sao vậy? Có khách sao?”

“Không phải.” Lão Bạch lo lắng: “Các người nên bình tĩnh một chút, tốt nhất đừng chạm mặt nhau.”

Hứa Tình Thâm đặt tay lên nắm cửa: “Không có việc gì, chúng tôi không cần bình tĩnh.”

Cô mở cửa đi vào, Tưởng Viễn Chu ngồi trên ghế sofa, nhìn thấy cô đi vào, sắc mặt bình thường hỏi: “Sao giờ mới tới?”

“Giao ca một chút.”

Lão Bạch đi theo sau, Hứa Tình Thâm ngồi trước bàn trà: “Hôm nay có món gì ngon không?”

“Đều là món em thích.”

Hứa Tình Thâm ngồi bên cạnh anh, người đàn ông ngẩng đầu: “Lão Bạch, anh cũng ngồi xuống đi.”

Lão Bạch nghe lời ngồi xuống, cúi người lấy đồ ăn ra bày lên bàn, Hứa Tình Thâm bưng bát, lão Bạch cẩn thận quan sát hai người.

“Hôm nay bệnh nhân tới đây thật thú vị.”

“Sao thế?” Tưởng Viễn Chu cười nhẹ.

“Bắt em phải cầm hai quả trứng chim, em nói không cần, nhưng bà lão kia cứ nhiệt tình không chịu…”

Lão Bạch nhìn ra, nhất định Hứa Tình Thâm biết hôm nay cô thất thố ở phòng bệnh, cho nên hiện tại cố gắng hòa hoãn quan hệ với Tưởng Viễn Chu,.

Người đàn ông nhìn cô: “Em cầm sao?”

“Cầm, vẫn còn nóng đấy.” Hứa Tình Thâm cho tay vào túi áo lấy ra hai quả trứng, cô đưa một quả cho lão Bạch.

“Lão Bạch, nếm thử đi.”

Lão Bạch nhanh chóng xua tay: “Tôi không cần, ngài cho Tưởng tiên sinh đi.”

Khẩn trương vuốt mông ngựa Tưởng Viễn Chu mới là chuyện đúng đắn.

Hứa Tình Thâm cầm một quả nhét vào tay anh, người đàn ông đặt nó lên bàn: “Lát nữa ăn sau.”

“Ừ.”

Tưởng Viễn Chu gắp thức ăn cho vào bát của cô: “Ăn cái này nhiều một chút.”

“Được.”

Người đàn ông lại gắp một miếng đồ ngọt cho vào bát cô, lão Bạch nhìn nhìn, anh ta học được một chiêu rồi.

Xem xem, Hứa Tình Thâm có thể dùng một quả trừng nhỏ đã thu phục được Tưởng Viễn Chu đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.