Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 357: Chương 357: chương 145 -2




Lão Bạch ngồi vào xe, bảo lái xe nhanh lái xe đi.

Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu ngồi đằng sau xe, Hứa Tình Thâm hỏi: “Hứa Ngôn có khỏe không?”

“Có thể ăn có thể nói là được rồi.”

Lão Bạch vểnh tai nghe, dọc đường đi hai người không nói gì nhiều. Trở lại HOàng Long đỉnh, Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu mỗi người ôm lấy một đứa bé, Tưởng Viễn Chu thấy lão Bạch xuống xe liền nói: “Anh cũng về đi.”

Vâng.

Vào phòng, hai người một trước một sau lên lầu, Hứa Tình Thâm vào phòng tắm pha nước tắm.

Tưởng Viễn Chu cởi quần áo cho Duệ Duệ, sau đó ôm bé vào, phòng tắm đặt hai cái thau nhỏ, một hồng một xanh da trời.

Hứa Tình Thâm đón lấy Duệ Duệ, để bé ngồi vào trong thau tắm.

“Anh trông đi, em đi ra ôm Lâm Lâm vào.” Hứa Tình Thâm đứng dậy nói.

“Không cần, để anh đi..” Tưởng Viễn Chu nói xong liền ra ngoài.

Hứa Tình Thâm ngồi xổm xuongs: “Lâm Lâm là bé gái, sẽ xấu hổ.”

Lúc Tưởng Viễn Chu đi vào thì quần áo của Lâm Lâm cởi không sai biệt lắm, chỉ còn một cái quần chip nhỏ, nauwr người trên được anh bọc khăn lại, vừa có thể che ngực, sau lưng còn tết như nơ con bướm.

Hứa Tình Thâm không nhịn được cười: “Đây là tạo hình gì vậy?”

“Con gái của anh đương nhiên phải được bảo vệ từ nhỏ, không thể tùy tiện để người ta xem được.”

Lâm Lâm đã đỡ hơn nhiều, ngồi trong thau tắm có thể tự chơi, tắm xong, thím Nguyệt đi vào giúp một tay, mặc quần áo cho hai đứa bé.

Tưởng Viễn Chu chơi ở phòng hai đứa nhỏ một lúc lâu, khi quay trở lại phòng ngủ thì đèn đã tắt.

Người đàn ông lần mò đi vào, xốc chăn lên giường thì một cơ thể nhào tới.

Hai tay Hứa TìnhThâm ôm lấy eo anh, người đàn ông ngồi trên giường, một tay sờ đầu cô: “Làm sao vậy?”

“Hơi sợ một chút.”

“Sợ mà còn tắt đèn.”

Tưởng Viễn Chu nằm xuống, ôm cả người cô vào ngực: “Hai bảo bối đều đã ngủ, ngủ rất ngon, đừng sợ nữa.”

Hứa TìnhThâm dựa đầu vào ngực anh, ngón tay của anh vẽ vài vòng lên lưng cô, Hứa TìnhThâm rũ mắt: “Đừng động nữa, thật là nhột.”

Người đàn ông dán bàn tay lên lưng cô, anh co tay lại, gập người, khuôn mặt tuấn tú đưa đến trước mặt Hứa Tình Thâm: “Có muốn sinh thêm một đứa nữa không?”

“Vì sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”

‘Anh muốn sinh thêm nhiều nhiều đứa bé nhưng anh biết thân thể em không chịu nổi, cho nên… sau này chúng ta lại sinh thêm một đứa là được.”

Hứa Tình Thâm đẩy mặt anh ra: “Trai gái đều thích có phải không?”

“Đương nhiên.” Cả người Tưởng Viễn Chu đè cô lại, khuỷu tay cố định người cô: “Anh muốn lúc em mang thai sẽ ở bên cạnh em, có thể làm bạn với em, mỗi lần em đi kiểm tra thai nhi sẽ đi cùng em,anh còn muốn nhìn bụng em mỗi ngày lớn lên…”

“Đúng vậy…” Hứa Tình Thâm thì thầm: “Sau khi mang thai sẽ béo, không muốn, em không muốn béo đâu.”

“Yên tâm, dù em có béo thành quả bóng thì anh vẫn thích.”

Húa Tình Thâm mới không chịu: “Đàn ông đều nói như vậy, nhưng nếu phụ nữ thành quả cầu rồi vừa lúc bị đá đi.”

Tưởng Viễn Chu kéo tay cô hôn lên: “Sẽ không, mỗi ngày anh sẽ ôm em vào lòng.”

“Em mới không muốn béo.”

“Béo hay không sau này mới biết được, trước mang thai rồi nói.”

Tưởng Viễn Chu nói xong kéo chăn lên để hai người chui vào trong….

Bệnh viện Tinh cảng.

Hứa Tình Thâm vội vàng tới bệnh viện, còn chưa bắt đầu khám bệnh cô liền thay quần áo đi ra khỏi văn phòng.

Đi tới trước phòng bệnh của Hứa Ngôn, Hứa Tình Thâm gõ cửa phòng, bên trong đang có âm thanh truyền tới.

Hứa Tình Thâm không đợi đối phương mời vào liền trực tiếp vặn chốt cửa đi vào, Hứa Ngôn ngẩng đầu, người chăm sóc kia nhìn thấy Hứa Tình Thâm liền nhanh chóng tới chào hỏi: “Tưởng thiếu phu nhân.”

Hứa Tình Thâm không có biểu cảm gì, đi tới trước giường bệnh, thấy trên tủ đầu giường có một bó hoa tươi, mùi hương thoang thoảng xông vào mũi: “Hoa rất được.”

“Vâng, là Tưởng tiên sinh có lòng, sáng sớm cho người mang tới.”

Hứa Tình Thâm nhíu mày, hai tay cho vào túi áo, đi tới cạnh người chăm sóc kia: “Cô ra ngoài trước đi.”

“Cái này…”

“Ra ngoài đi, không có việc gì đâu.” Hứa Tình Thâm nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng xa mãi đến khi tiếng đóng cửa truyền vào lỗ tai. Cô đưa mắt nhìn xung quanh phòng, thấy trên tủ đầu giường còn để một hộp giữ ấm.

“Cái này cũng là anh ấy đưa sao?”

Hứa Ngôn nhìn theo tầm mắt của cô, nhẹ nhàng cười: “30 phút sau có người gõ cửa nói là Tưởng tiên sinh phân phó, bữa sáng cực kỳ phong phú, cũng rất có lòng, cám ơn Tưởng tiên sinh, Tưởng thiếu phu nhân.”

Sắc mặt Hứa Tình Thâm vô cùng khó coi.

Cười lạnh một tiếng: “Hứa Ngôn, xem ra lần trước tôi nói với cô đều vô ích rồi.”

Hứa Ngôn nghe xong liền cảm thấy ủy khuất, cô ta muốn ngồi dậy bất đắc dĩ trên lưng bị thương, không ngồi dậy nổi, cô ta nằm sấp trên giường bệnh: “Tưởng thiếu phu nhân, tôi cứu Lâm Lâm cho tới giờ không có mục đích gì khác.”

“Cô cứu con gái tôi, tôi cảm ơn cô, nhưng tôi có cách trả ơn khác, tôi có thể cho cô một khoản tiền.”

Hứa Ngôn nhìn cô một cách khó tin, cô như vậy không phải giả vờ: “Tưởng thiếu phu nhân, tâm tư đó của cô đều viết trên mặt cô rồi, tôi thật sự hoài nghi lúc trước cô tiếp cận Tưởng tiên sinh cũng là vì tiền đúng không?”

“Lời này cô có tư cách nói sao?”

Hứa Ngôn bày ra bộ dạng hiên ngang lẫm liệt: “Về chuyện tôi cứu Lâm Lâm, tôi đã nói rõ, tôi không muốn một lời cảm ơn của cô cho nên cô không cần tới vũ nhục tôi.”

Hứa Ngôn nghiêm túc nhìn xung quanh, nhấc chân đi một vòng quanh giường bệnh của Hứa Ngôn: “Phòng Vip tốt nhất của Tinh cảng, nếu người khác không có quan hệ thì phải hẹn trước một, hai tháng, Hứa Ngôn, cô có đãi ngộ như vậy hơn không ít người.”

“Đó là trong lòng Tưởng tiên sinh cảm kích tôi, tôi cũng đã từ chối.”

“Từ chối? Trong lòng cô muốn từ chối sao?”

Hứa Ngôn bị bức đến góc tường, Hứa Tình Thâm nhù avyaj ngay cả bên ngoài cũng lộ ra, cô nhìn người phụ nữ trên giường bệnh: “Cô cứu Lâm Lâm tôi rất cảm kích nhưng tôi hoài nghi trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao? Lại nói cô bị thương cũng không động tới gân cốt đúng không? Tôi thật hy vọng cô nhanh chóng xuất viện không cần ở lại đây, tĩnh dưỡng ở đâu cũng được, đồ ăn trong bệnh viện cũng không ngon gì.”

“Tưởng thiếu phu nhân, cô giường như không nói đạo lý, tôi có thể xuất viện hay không tất cả đều do bác sĩ định đoạt.”

“Tôi là bác sĩ đây.” Hứa Tình Thâm bước tới: “Vết thương trên lưng cô tôi có thể xem thay cô.”

Hứa Tình Thâm nói xong liền xốc chăn trên người cô ta lên, bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình lộ rõ bả vai Hứa ngôn, hai cúc cài bị tụt ra, cô đưa tay kéo một cái, bả vai lộ rõ hoàn toàn, màu đỏ từ vết thương xuất hiện trong tầm mắt Hứa Tình Thâm, miệng vết thương sưng rõ, lớn như một con rết.

“Cô muốn làm gì? Tưởng thiếu phu nhân, cô đừng như vậy, đừng như vậy.”

Tưởng Viễn Chu và lão Bạch đi vào liền thấy một màn Hứa NGôn đang vùng vẫy trên giường bệnh, người đàn ông nhíu mày: “Buông tay ra.”

Hứa Tình Thâm nghe giọng nói ngẩng đầu nhìn lại, bàn tay cũng buông lỏng, Hứa Ngôn nhìn qua, đôi mắt đỏ bừng, còn chưa lên tiếng nước mắt đã rơi xuống.

Trong lòng lão Bạch hồi hộp, bọn họ tiến tới xem, Hứa Ngôn đưa tay kéo chăn nhưng miệng vết thương bị động vào, cánh tay cô ta không thể nhúc nhích, đôi vai như ẩn như hiện lộ ra bên ngoài, Tưởng Viễn Chu giúp cô ta kéo chăn lên.

Hứa Tình Thâm đứng cách anh một giường bệnh, cứ đứng như vậy.

Lão Bạch đứng bên cạnh vô cùng lo lắng, Tưởng Viễn Chu lạnh lùng nói: “Sao lại thế này?”

“Không có việc gì, em chỉ nhìn vết thương trên người Hứa tiểu thư mà thôi.”

“Em cũng không phải bác sĩ điều trị của cô ta, vì sao lại xuất hiện ở đây?”

Hứa Tình Thâm nghe thấy người đàn ông chất vấn như vậy, gương mặt cũng lạnh xuống: “Hứa tiểu thư cứu Lâm Lâm đương nhiên em phải tới thăm cô ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.