Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 356: Chương 356: Chương 245: Một quả trứng có thể thu phục Tưởng Viễn Chu.




Hứa Ngôn nằm úp sấp trên giường bệnh, đúng là nhàm chán, lại ngẩng đầu nhìn TV, cảm thấy mệt mỏi chỉ đành cầm điện thoại.

Người cửa vang lên tiếng gõ cửa, người chăm sóc bên cạnh đứng dậy: “Ai vậy?”

Hứa Ngôn vội vàng nhét điện thoại xuống gối: “Có phải Tưởng tiên sinh không?”

“Không thể nào.” Người chăm sóc nhìn: “Đáng lẽ Tưởng tiên sinh nên về nhà sao có thể tới phòng bệnh được?”

Bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa, Hứa Ngôn thấy cô ta như vậy liền không vui: “Qua xem đi.”

“Được.” Chăm sóc đi ra cửa quả nhiên thấy Tưởng Viễn Chu ở bên ngoài: “Thật sự là Tưởng tiên sinh.”

Hứa Ngôn ngẩng đầu, đôi mắt lóe sáng, Tưởng Viễn Chu vẫn chưa lập tức đi vào: “Có tiện không?”

“Thuận tiện, thuận tiện, Tưởng tiên sinh, mời.”

Tưởng Viễn Chu đi vào, Hứa Ngôn cẩn thận ngồi dậy: “Tưởng tiên sinh, sao ngài lại tới đây?”

“Tôi mang cho cô một suất cơm dinh dưỡng tới đây.”

“Thức ăn ở Tinh cảng rất tốt, Tưởng tiên sinh không cần lo lắng.”

Tưởng Viễn Chu đưa đồ cho người chăm sóc: “Đã ăn chưa?”

Người hô sĩ muốn mở miệng Hứa Ngôn liền cướp lời: “Vốn không có khẩu vị…”

“Vừa lúc, ăn thêm một chút.”

Người chăm sóc ở bên cạnh không biết phải làm sao, Hứa Ngôn muốn ngồi dậy nhưng động tác lại khó khăn, Tưởng Viễn Chu tiến lên kéo tay cô ta, người chăm sóc đến cạnh giường kéo bàn ăn ra.

Hứa Ngôn ngồi xong, người chăm sóc mới để một cái đệm ở sau lưng cô ta: “Hứa tiểu thư, chậm một chút.”

Hứa Ngôn dựa lưng vào đệm, cô ta cau mày lại, người đàn ông lấy từng hộp đồ ăn ra.

“Đây là canh bổ dưỡng, cô nếm thử một chút.”

Hứa Ngôn nhìn, không nhịn được cười cười: “Thức ăn bệnh viện ngon như vậy mà Tưởng tiên sinh còn phải ra ngoài mua sao?”

“Đương nhiên, tôi chọn cho cô một ít thức ăn dinh dưỡng chuyên bổ sung thương thế cho cô.”

Hứa Ngôn cầm thìa trong tay, trong mắt đầy cảm động, cô ta uống một ngụm canh không nhịn được gật đầu: “Uống thật ngon.”

“Nếu uống ngon thì uống hết đi.”

Hứa Ngôn nhìn đồ ăn trong tay, Tưởng Viễn Chu kéo ghế qua ngồi vào: “Ăn hết mấy thứ thức ăn này đi.”

“Tôi… không vị của tôi không tốt lắm.”

“Ăn nhiều thứ mới có thể khỏe lên. Cô ăn hết đi mai tôi lại mang tới cho cô.”

Hứa Ngôn không hề đói, trước khi Tưởng Viễn Chu tới cô ta đã ăn qua hơn nữa còn ăn không ít. Cô ta nắm chặt cái thìa trong tay, lại nhìn Tưởng Viễn Chu: “Thật sao?”

“Đương nhiên, hoặc là cô thích ăn gì nói cho tôi biết, ngày mai tôi mang cho cô.”

“Được.”

Tưởng Viễn Chu chỉ chỉ hộp đồ ăn cạnh cô ta: “Vậy thì ăn hết, một chút cũng không cho để lại.”

Hứa Ngôn cảm thấy dạ dày của cô ta bắt đầu quay cuồng, cô ta nhấm nháp từng chút một: “Tưởng tiên sinh, ngài đã ăn sao?”

“Không, lát nữa về tôi mới ăn.”

“Vậy Tưởng thiếu phu nhân đâu?”

Sắc mặt Tưởng Viễn Chu thay đổi: “Cô ấy bận phẫu thuật của cô ấy.”

Hứa Ngôn vờ giật mình: “Buổi chiều Tưởng thiếu phu nhân đã phẫu thuật rồi mà.”

Người đàn ông không nói gì, Hứa Ngôn rũ mắt: “Ngài đừng tức giận, ngài ấy là bác sĩ, cứu người là trách nhiệm của ngài ấy.”

“Tinh cảng nhiều bác sĩ như vậy ai cũng có thể cứu người, nhưng Lâm Lâm chỉ có một người mẹ, Lâm Lâm cần nhất là cô ấy.”

Đạo lý nhất định là như thế, Tưởng Viễn Chu không vui cũng bình thường. Hứa Ngôn muốn an ủi anh, người đàn ông ngẩng đầu lên: “Cô mau ăn đi.”

Cô ta gắp một miếng thịt cho vào miệng, giường như tâm trạng của Tưởng Viễn Chu không tốt, nhưng nhắc tới con gái anh lại cười: “Lâm Lâm thích cô kể chuyện, rời khỏi phòng bệnh con bé đã tốt hơn nhiều, cũng không khóc nữa.”

“Vậy là tốt rồi.” Hứa Ngôn cười nói: “Nếu Tưởng thiếu phu nhân không có thời gian cũng cô bé thì ngài không ngại phiền có thể mang Lâm Lâm tới đây, tôi sẽ dỗ cô bé vui vẻ.”

“Như vậy thì ngại quá, cô là người bệnh cần phải nghỉ ngơi nhiều.”

“Không sao, Lâm Lâm đáng yêu như vậy ai thấy cũng sẽ thích.”

Tưởng Viễn Chu nhìn đôi đũa trong tay Hứa Ngôn: “Như thế nào, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”

“Không phải…”

“Nếu không thì ăn nhiều một chút.”

Hứa Ngôn nuốt từng miếng, cảm giác cổ họng không thể nuốt thêm nhưng vẫn phải cố nuốt.

Tưởng Viễn Chu đứng dậy cầm bát canh đưa cho cô ta: “Uống hết đi.”

Người chăm sóc ở bên cạnh cũng nhìn, đúng là bội phục dạ dày của Hứa Ngôn,, Hứa Ngôn cầm đũa, uống xong bát canh: “Tưởng tiên sinh nhanh về đi, ngài còn chưa ăn cơm mà.”

“Tôi về là có cơm nóng ăn ngày, cô lại khác, tôi không muốn nhìn thấy bộ dạng đói bụng của cô.” Tưởng Viễn Chu đứng bên cạnh nhìn, Hứa Ngôn ăn không ít đồ, anh nhìn thời gian, không cần phải ở lại lâu, anh ngẩng đầu phân phó người chăm sóc: “Chăm sóc Hứa tiểu thư cho tốt, có gì cần cứ bảo tôi.”

Vâng.

“Tôi đi trước.”

“Được.”

Hứa Ngôn nhìn Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài liền khoát tay với người chăm sóc kia: “Nhanh đóng cửa lại.”

“Được.”

Người chăm sóc kia đi tới khóa chặt cửa, lúc quay người lại liền nghe đến tiếng nôn khan: “Oẹ.”

Người kia đi bị dọa sợ: “Hứa tiểu thư, cô không sao chứ?”

Hứa Ngôn ném đôi đũa trong tay xuống, khó chịu ôm lấy bụng, người kia nhanh chóng đỡ cô ta ngồi xuống: “Nhanh đi đi lại lại đi, cô là ăn quá nhiều, không phải mới ăn cơm tối sao? Vì sao không nói với Tưởng tiên sinh?”

Hứ Ngôn vừa nghe nhắc đến đồ ăn đã buồn nôn, cô ta dời tầm mắt: “Đó là tâm ý của Tưởng tiên sinh, tôi không muốn để ngài ấy đi một chuyến uổng công.”

“Vậy cô cũng không nên như thế chứ? Ăn nhiều sẽ không tốt cho cơ thể.”

“Không sao.” Hứa Ngôn cẩn thận đi lại: “Đi nhiều một lúc là không sao rồi.”

Tưởng Viễn Chu đi ra khỏi bệnh viện, bước chân nhẹ nhàng, một tay cho vào túi quần, lúc này thời tiết ấm áp thoai mái, lão bạch đứng ngoài xe nơm nớp lo sợ, vù thấy bộ dáng nhàn nhã này của Tưởng Viễn Chu làm sao lại cảm thấy anh thật đáng đánh đòn vậy?

Lão Bạch vụng trộm nhìn vào trong xe, thấy Hứa Tình Thâm không nhìn anh ta, anh ta khẩn trương lên đón: “Tưởng tiên sinh.”

“Sao không chờ trong xe?”

“Tôi sợ ngài về nhà sẽ phải quỳ trên tấm xát quần áo rồi.”

Tưởng Viễn Chu dừng chân: “Vì sao?”

“Tưởng thiếu phu nhân rất tức giận.”

“Tức giận sao?”

Vâng, lão Bạch ghé sát người anh trả lời, vẻ mặt hết sức nghiêm túc: “Cô ấy không hề phản ứng lại với chúng tôi, lúc chờ ngài thì tự mình xem di động, sắc mặt nghiêm túc, giống như muốn ăn thịt người vậy.”

Tưởng Viễn Chu nhìn nhìn: “Vì sao chứ?”

“Ngài còn hỏi vì sao?”

Tưởng Viễn Chu mù mờ: “Thật sự tôi không biết vì sao.”

“Không phải ngài không biết thái độ của Tưởng thiếu phu nhân với Hứa tiểu thư, ngài còn tự mình tới đưa cơm, loại chuyện đó giao cho tôi là được rồi.”

“Vì việc này sao?” Người đàn ông này không để ý, lão Bạch đổ mồ hôi lạnh thay anh: “Chuyện này đủ để Tưởng thiếu phu nhân lật tung nóc nhà rồi.”

Tưởng Viễn Chu buồn cười, ý cười càng ngày càng rõ ràng, anh nhanh chóng bước vào xe, sau đó mở cửa xe ngồi xuống.

Hứa Tình Thâm để điện thoại xuống: “Đã trở lại rồi sao?”

“Ừ.”&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.