Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 355: Chương 355: chương 244 -3




“Con tắm rửa một chút, hôm nay ở sân huấn luyện có nhiều việc, đổ nhiều mồ hôi.”

Phó Lưu Âm bị anh ôm lấy, giống như con gà con bị chim ưng bắt được, hình dung này thật buồn cười nhưng lại rất chính xác.

Về phòng, Mục Kình Sâm đóng cửa lại, Phó Lưu Âm đứng tại chỗ không nhúc nhích, Mục Kình Sâm cầm tay cô kéo cô đến cửa sổ.

“Làm sao anh cả vô duyên vô cớ cho em bánh ngọt? Anh thấy sắc mặt Lăng Thì Ngâm khó coi vô cùng.”

“Tôi… tôi không biết, anh cả nói cho tôi, ý tốt không thể từ chối tôi liền nhận.”

Mục Kình Sâm dùng hai tay chống bên người cô, “Vậy sao em lại đứng cạnh bên xe anh ta?”

“Tôi… đúng lúc đi qua đó.”&Mục Kình Sâm đưa tay cầm bánh ngọt để bên cửa sổ, hộp giấy bị anh mở ra, ở giữa chiếc bánh có một quả bơ, “Em nói là anh ta đưa cho em?”

“Chỉ là bánh ngọt mà thôi.”

Mục Kình Sâm giơ ngón trỏ lên, đầu ngón tay quét bánh ngọt, anh đưa mắt nhìn Phó Lưu Âm, “ Anh ta đưa đồ em cũng dám nhận? Em không sợ anh ta thả cái gì vào trong sao?”

“Tôi chỉ nhận lấy mà thoi nhưng không nghĩ sẽ ăn nó, tôi sẽ đi vứt.”

Mục Kình Sâm đứng thẳng người, ngón trỏ đưa tới môi cô, cô ngửi được mùi bơ, Phó Lưu Âm không nhịn được vươn đầu lưỡi.

Người đàn ông nheo mắt, cúi người hôn lên môi cô, mùi bơ thơm ngậy truyền vào khoang miệng hai người, hai tay Phó Lưu Âm để trước ngực người đàn ông, khó khăn quay mặt, cô đưa mắt nhìn dưới lầu: “Anh muốn làm gì?”

Người đàn ông xoay người kéo rèm cửa, “Muốn ngắm cảnh không?”

“Lát nữa mẹ sẽ gọi chúng ta xuống lầu, không phải anh muốn tắm rửa hay sao?”

“Tắm làm cái gì? Hiện tại tắm xong lát còn phải tắm lần nữa.”

Phó lưu Âm đi ra ngoài, nhưng Mục Kình Sâm lại chặn đường cô, cô bị anh dễ dàng vây vào một chỗ nhỏ, “Không phải em vì miếng bánh ngọt liền tức giận đấy chứ?”

Cô đưa tay lau khóe miệng, “Anh nói không được ăn vì sao còn để cho tôi ăn?”

Người đàn ông vươn lưỡi liễm môi, “Tôi ăn em, nếm hương vị của em.”

Phó Lưu Âm đi về phía trước, Mục Kình Sâm đưa tay đè lấy vai cô, “Muốn dùng sức mạnh với tôi sao?”

“Tôi làm sao dám?”

“Lúc đó tôi nhìn thấy sắc mặt Lăng Thì Ngâm.” Gương mặt tuấn tú của Mục Kình Sâm dán lại gần Phó Lưu Âm, chóp mũi cơ hồ chạm vào cô, “Em muốn thu thập cô ta nhưng không thể thông qua anh cả hiểu chưa?”

Khóe môi Phó Lưu Âm giật giật, “Hôm nay cô ta nói với tôi một số việc, lần lượt nhắc nhở tôi, nói anh trai tôi làm sao lại dễ dàng nhận tội? Tôi nghĩ cô ta nói có chút đạo lý.”

Đột nhiên sắc mặt Mục Kình Sâm tối lại: “Có gì mà đạo lý? Lời của cô ta em còn có thể nghe được sao?”

“Qủa thật anh trai tôi rất cẩn thận, lúc trước ở cục cảnh sát anh ấy cũng không nhận tội nhưng đột nhiên anh ấy khai…”

Đôi tay Mục Kình Sâm để bên người đột nhiên cắng ngắc: “Nếu cảnh sát có thể bắt anh ta thì cũng có cách để cho anh ta nhận tội.”

Cảm xúc của Phó Lưu Âm cũng ổn định lại, Mục Kình Sâm dựa vào cạnh cô: “Không cần vì mấy câu nói của người khác mà ảnh hưởng tới cảm xúc của mình.”

“Vâng.” Cô đồng ý, nhanh chóng đứng dậy rời đi.

Mục Kình Sâm nhanh tay lẹ mắt nắm chặt tay cô, kéo cô trở về.

Phó Lưu Âm vừa muốn mở miệng đã bị anh ôm vào trong ngực, anh hôn cô, sau đó nhân cơ hội mà tiến vào.

Phó Lưu Âm bị anh ôm chặt không thể nhúc nhích, Mục Kình Sâm nhấc chân đi tới, nhân cơ hội đẩy cô lên vách tường.

Cô hoàn toàn bị giam chặt, Mục Kình Sâm cúi đầu, một tay để sau gáy cô, hai người hôn nhau, âm thanh trong miệng của bị anh ép trở về.

Mục Kình Sâm không phải là người không thể khống chế nhưng lúc này quả thật anh không thể khống chế được rồi.

Anh rõ ràng Phó Kình Sênh nhận tội có lieenq ua tới video anh quay, nhưng Phó Kình Sênh làm ra chuyện xấu vốn là giao gió gặt bão.

Mục Kình Sâm vẫn cho rằng như vậy, chỉ là lúc nãy lại luống cuống.

Bệnh viện Tinh cảng.

Sáu giờ Duệ Duệ tỉnh lại trước, tiếng khóc truyền ra bên ngoài, Hứa Tình Thâm vội vàng đứng dậy.

Một lúc sau cô ôm Duệ Duệ ra, Lâm Lâm cũng tỉnh, Duệ Duệ thấy bé lập tức ngừng khóc, lúc nãy có lẽ gặp ác mộng cho nên bị sợ hãi mà tỉnh.

Tưởng Viễn Chu nhìn thời gian: “Chúng ta về nhà đi.”

“Được.” Hứa Tình Thâm cầm túi ở bên cạnh lên.

Ra khỏi văn phòng, lão Bạch vẫn ở bên ngoài, anh ta đã sớm an bài một chiếc xe tới.

Ngồi vào trong xe,, xe từ từ rời khỏi Tinh cảng, Tưởng Viễn Chu đã sớm nhớ rõ vàng phụ cận Tinh cảng, lúc đi qua trung tâm thương mại, anh bảo lão Bạch dừng xe.

“Tưởng tiên sinh, có chuyện gì sao?”

“Anh qua nhà hàng mua một phần thức ăn dinh dưỡng về.”

Hứa Tình Thâm khó hiểu: “Không phải về nhà ăn sao?”

“Cho Hứa Ngôn.”

Trong lòng Hứa Tình Thâm lộp bộp, lão Bạch nghe xong chỉ có thẻ bước xuống xe.

Hứa Tình Thâm không nói gì mà chỉ nhìn ra ngoài, thấy lão Bạch đi vào nhà hàng.

Lần này nhất định sẽ phải chờ lâu, tiếng cười của Tưởng Viễn Chu truyền tới lỗ tai Hứa Tình Thâm: “Thật là ngốc, chúng ta còn chờ vô ích làm cái gì? Đi,xuống ăn cơm.”

“Anh bảo lão Bạch đi mang đồ ăn dinh dưỡng xong trực tiếp tới bệnh viện không được sao?”

“Không, anh tự mang đi.”

Hứa Tình Thâm thấy anh mở cửa ra, chuẩn bị đi xuống, cô không nghĩ ngợi liền kéo tay anh: “Anh tự mang sao?”

Người đàn ông cầm tay cô: “Sao vậy?”

“Hứa Ngôn cứu Lâm Lâm, lần này cô ta còn có thể để anh nhớ trong lòng sao?”

Đôi mắt Tưởng Viễn Chu che dấu sự vui vẻ: “Trái tim anh đối với người khác vẫn luôn cứng rắn,người khác sao có thể dễ dàng chui vào chứ/”

“Thật sao?”

“Anh đối với em cho tời bây giờ vẫn luôn là thật.”

Hứa TìnhThâm nhếch môi, lúc này mới mỉm cười, Tưởng Viễn Chu cũng cười giống cô: “Anh thích nhìn em như vậy.”

“Em thế nào?”

“Bộ dáng lo lắng, có phải sợ anh đi mất hay không?”

Trên xe còn có người khác, Hứa Tình Thâm rút tay về: “Đừng nói linh tinh.”

Tương Viễn Chu xuống xe, ôm cả Lâm Lâm và Duệ Duệ xuống, mấy người vào nhà hàng, đúng lúc lão Bạch vừa gọi đồ ăn nói phải chờ.

Tưởng Viễn Chu chọn bàn, bảo lão Bạch và lái xe cũng tới, lão Bạch phụ trách gọi món ăn, sau khi ăn xong, đồ ăn gọi cho Hứa Ngôn cũng làm xong.

Ngồi lên xe, Hứa Tình Thâm đặt hai đứa bé ngồi zòn, lão Bạch mang hộp đồ ăn twois: “Tưởng tiên sinh, đồ ăn này để tôi mang tới bệnh viện.”

“Không cần, để tôi.” Tưởng Viễn Chu vươn tay ra.

Lão Bạch nghi hoặc, Tưởng Viễn Chu nhận đồ từ trong tay lão Bạch, anh đưa mắt nhìn Hứa Tình Thâm: “Lên xe chờ anh, lát nữa anh quay lại.”

“Được.”

Tưởng Viễn Chu cầm thức ăn dinh dưỡng nhanh chóng ra ngoài, Hứa TìnhThâm nhìn theo bóng dáng anh.

Lão Bạch lập tức phát hiện không khí không thích hợp, loại chuyện này Tưởng ViễnChu chỉ cần phân phó là được, làm gì cần anh phải đi?

Hơn nữa chuyện này còn làm ngay trước mặt Húa Tình Thâm, trước mặt vợ mình đưa thức ăn cho người phụ nữ khác, làm vậy cũng được sao?

Lão Bạch muốn an ủi Hứa TìnhThâm: “Tưởng thiếu phu nhân, nhất định đó không phải là ý định của Tưởng tiên sinh.

“Vậy là ý của ai?” Hứa Tình Thâm hỏi lại: “Không ai ép anh ấy.”

“Ngài đừng nghĩ nhiều, thật sự vì Hứa Ngôn cứu Lâm Lâm cho nên Tưởng tiên sinh mới làm vậy.”

Hứa Tình Thâm thu hồi ánh mắt đang nhìn lão Bạch liền mở cửa xe cười cười với lão Bạch sau đó ngồi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.