Người đàn ông đưa tay chạm vào đầu cô, ấn đầu cô đến vai mình, “Chẳng lẽ em cho rằng anh sẽ vì chuyện này mà trách em sao?”
“Không phải, chỉ là trong lòng em cảm thấy áy náy mà thôi.”
“Không cần áy náy, khi trên ngực em còn gắn dấu hiệu của bệnh viện Tinh Cảng em đơn thuần không chỉ là một người mẹ mà trên vai em còn gánh nặng là bệnh viện Tinh Cảng. Tình Thâm, ban đầu đây là điểm làm em hấp dẫn anh, cho tới bây giờ cảm giác đó chưa bao giờ biến mất trong lòng anh. Không cần áy náy, trong lòng em và anh đều hiểu rõ, sinh mệnh đối với chúng ta mà nói chính là trách nhiệm lớn nhất.”
Hứa Tình Thâm nhìn con gái, bé ngủ say, không có một chút kinh hoảng, cô cầm lấy tay con gái, Tưởng Viễn Chu thấy vậy nắm chặt tay cô và con gái vào trong lòng bàn tay mình.
Nhà họ Mục
Lăng Thì Ngâm ở trong sân, đã chạng vạng tối, chỉ là chưa tới thời gian ăn cơm.
Phó Lưu Âm ở nhà một ngày, lúc ra khỏi phòng nhìn thấy Lăng Thì Ngâm đang ngồi trên ghế mây trong sân.
Cô xoay người muốn rời đi Lăng Thì Ngâm lại vẫy tay với cô: “Âm Âm.”
Phó Lưu Âm dừng chân, cô đến trước mặt Lăng Thì Ngâm, “Hiện tại ở đây không có người khác, cô không cần giả mù sa mưa, cứ gọi tên tôi là được.”
Lăng Thì Ngâm nâng mắt, trong mắt hỗn loạn đầy hận ý, chỉ là cảm xúc lâu ngày ứ đọng, cô ta cười lạnh: “Phó Lưu Âm, tôi vẫn rất tốt, chỉ tò mò cô có thể ở lại nhà họ Mục bao lâu.”
Phó Lưu Âm ngồi xuống, “Có gì mà tốt? Tóm lại tôi còn ở lại đây một ngày cô sẽ không có một ngày thoải mái.”
“Là cô bỏ thuốc vào trong chán cháo tổ yến của tôi?”
Phó Lưu Âm khinh thường nhún vai, “Không phải cô nói trong phòng tôi tìm được thuốc sao? Còn hỏi tôi làm cái gì?”
Lăng Thì Ngâm thấy không làm được gì cô, cô ta nhào người tới, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Phó Lưu Âm, “Anh trai cô nhận tội chắc hẳn cô chịu không ít cực khổ đúng không? Cô không hiếu kỳ vì sao anh ta lại nhận tội sao?”
Phó Lưu Âm buông xuống hai tay đang nắm chặt, đưa mắt nhìn vào Lăng Thì Ngâm, “Cô muốn nói cái gì?”
“Tôi chỉ tò mò mà thôi, Phó Kình Sênh không sợ trời sợ đất, ai cũng dám động, tâm tư lại kín đáo, nhưng cuối cùng làm sao có thể khinh địch mà nhận tội đây?”
Phó Lưu Âm lâm vào trầm tư không nói gì.
Khóe miệng Lăng Thì Ngâm cười lạnh càng rõ, “Tôi chỉ thấy đáng thương cho cô mà thôi, ngoại trừ anh trai cô ra cô còn có người thân sao? À, Hứa Tình Thâm đúng không? Nhưng hiện tại cô ta đã gả cho người khác, đứa bé cũng không phải là con gái của anh cô, cô không biết mình rất đáng thương sao?”
Phó Lưu Âm rũ mắt, “Lăng Thì Ngâm, tôi bị anh cô vô duyên vô cớ nhốt hai năm, mất đi tự do, nhà họ Lăng các người chẳng lẽ không có một chút áy náy sao?”
“Áy náy?” Lăng Thì Ngâm cảm thấy hết sức buồn cười, “Đáng đời cô.”
Phó Lưu Âm nhìn người phụ nữ, “Tôi không có người thân khác nhưng dù sao anh tôi còn sống, còn cô thì sao?”
“Phó Lưu Âm…”
“Lăng Thận chết thảm, đáng đời.”
Sắc mặt Lăng Thì Ngâm trắng bệch, giống như bị kích thích rất lớn, “Nếu ngày nào đó cô rời khỏi nhà họ Mục, Phó Lưu Âm, tôi thề, tôi sẽ làm cho cô sống không bằng chết.”
Phó Lưu Âm không hề sợ hãi, Lăng Thì Ngâm nói đúng, cô ở trên đời này không còn người thân, nói cách khác không còn gì vương vấn, cô không nhịn được nhìn nhà họ Mục, trong lòng nghĩ như vậy, sự bị ai trong lòng càng lớn hơn, bỗng nhiên cô ý thức được vẫn còn Mục Kình Sâm.
Bất tri bất giác cô đi ra khỏi phòng, nhìn một chút khi nào Mục Kình Sâm trở về. Hôm nay tâm tình Lăng Thì Ngâm rất tốt, chỗ Hứa Ngôn hết sức thuận lợi, có thể vào Tinh Cảng, chỉ là người đàn ông cô ta sai bảo lúc đánh Hứa Ngôn phải đánh thật mạnh, hung hăng đánh. Không chỉ làm cho người ta nhìn không ra sơ hở cũng vì Lăng Thì Ngâm vẫn nuốt không trôi những chuyện về Tưởng Viễn Chu.
Cô không tin hai năm qua không chạm đến lòng Tưởng Viễn Chu, một Hứa Ngôn có thể làm được sao?
Nhưng cô ta nguyện để Hứa Ngôn đi thử, nếu Hứa Ngôn không biết tự lượng sức mình cô ta cũng nguyện giúp một tay. Phó Lưu Âm nhìn chằm chằm ngoài cửa, Lăng thì Ngâm theo ánh mắt cô nhìn lại đó là xe Mục Thành Quân.
Trong mắt cô ta hiện lên ý cười, Phó Lưu Âm quay đầu, nhìn Lăng Thì Ngâm chuẩn bị ra đón.
“Chị dâu, tình cảm chị và anh cả tốt lắm sao?”
Lăng Thì Ngâm liếc nhìn cô, “Cái này còn cần cô phải hỏi sao?”
“Đó chính là không tốt.”
“Tôi và Thành Quân từ lúc kết hôn đến nay chưa từng không tốt.” Gương mặt Lăng Thì Ngâm lạnh xuống, không cho phép người khác nói hôn nhân của cô ta không tốt.
“Lần trước chị bị đánh cũng là anh cả đánh đúng không?”
Lăng Thì Ngâm nhíu mày, Phó Lưu Âm đứng dậy, “Nếu thật sự tình cảm của cô và anh cả tốt vì sao anh ta luôn dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi?”
Lăng Thì Ngâm nghe thế, cả kinh: “Cô, cô nói bậy bạ gì đó?”
“Chẳng lẽ cô không thấy sao?” Phó Lưu Âm cười cười, “Hay là cô đối với bản thân quá tự tin rồi hả?”
“Phó Lưu Âm!”
Người phụ nữ xoay người, nhìn chiếc xe của Mục Thành Quân nhanh chóng nhanh chóng đi vào, Lăng Thì Ngâm không đợi được mà đuổi đến nơi.
Khi Mục Thành Quân vừa mới từ trên xe bước xuống trong tay còn mang theo chiếc bánh ngọt, đóng cửa xe, quay người nhìn thấy Phó Lưu Âm đến trước mặt mình, “Anh cả.”
Hiện tại thời tiết ấm áp, Phó Lưu Âm mặc một chiếc váy đen, vải ren chỗ cánh tay làm cho làn da trắng nõn như ẩn như hiện, đôi chân nhỏ dưới làn váy đúng đưa cũng vô cùng xinh đẹp. Mục Thành Quân không nghĩ cô sẽ chủ động chào hỏi mình, thường ngày cô gái nhỏ này luôn trốn được anh thì trốn.
Lăng Thì Ngâm đi phía sau, vừa muốn mở miệng gọi lão công Phó Lưu Âm liền nói trước, “Anh cả, anh mua cái gì?”
“Bánh ngọt hoa quả.”
“Vậy sao.” Giọng điệu của Phó Lưu Âm ép xuống, “ Cho chị dâu à?”
Mục Thành Quân đưa đồ trong tay qua, “Em muốn à?”
“Có thể sao?”
“Một cái bành ngọt mà thôi, có gì mà không thể?”
Phó Lưu Âm vui vẻ đón lấy, “Cảm ơn.”
Mục Thành Quân biết Lăng Thì Ngâm cũng tới nhưng anh ta không để tâm, khóe miệng Lăng Thì Ngâm nở nụ cười, khuôn mặt trắng noãn giống như trứng chim mới lột xác. Ánh mắt người đàn ông bình tĩnh nhìn cô ta, Phó Lưu Âm cầm bánh ngọt liền xoay người, nhìn Lăng Thì Ngâm ở bên cạnh, cô nhướng mày, “Chị dâu, ngại quá, cầm mất bánh ngọt của chị rồi.”
Lăng Thì Ngâm chỉ có thể miễn cưỡng nhếch môi, “Không quan hệ.”
Phó Lưu Âm vừa muốn đi lại thấy ngoài cửa có một chiếc xe đang chạy vào. Chiếc xe việt dã bá đạo chạy trên mặt đường bằng phẳng, Mục Kình Sâm tự mình lái xe, xe chưa dừng lại bao lâu anh cũng không ở lại, hai chân thon dài từ chỗ lái đi ra ngoài.
Phó Lưu Âm không nghĩ lại trùng hợp như vậy, cô muốn co cẳng chạy đi nhưng Mục Kình Sâm không cho cô cơ hội này, “Âm Âm.”
Cô đứng tại chỗ không nhúc nhích, Mục Kình Sâm cầm chìa khóa xe trong tay, tiến lên mấy bước, “Tất cả đều đứng ở đây làm cái gì?”
Sắc mặt Lăng Thì Ngâm có chút khó coi, cô nhìn chồng mình trước mặt, Phó Lư Âm không nhắc tới cô chưa bao giờ nghĩ tới, hơn nữa lúc này nhìn lại cô mới phát hiện ánh mắt của Mục Thành Quân có chút không thích hợp.
Mục Kình Sâm đến bên cạnh Phó Lưu Âm, nhìn hai tay cô đang cầm chiếc bánh ngọt, “Em ra ngoài hả?”
“Không, không phải.”
“Là anh cho em ấy.” Mục Thành Quân tiếp lời.
Mục Kình Sâm cười, xoay người nhìn về phía người đàn ông, sau đó lại nhìn Phó Lưu Âm, “Đã nói cảm ơn anh cả sao?”
“Đã nói rồi.”
“Đi thôi.” Cánh tay thon dài của Mục Kình Sâm ôm lấy cô gái bên cạnh, Phó Lưu Âm đi theo anh, cô đột nhiên cảm thấy bánh ngọt trong tay trở nên nặng hơn.
Hai người vào nhà thì Mục phu nhân từ trên lầu đi xuống.
“Mẹ.”
“Mẹ.”
“Thành Quân đã về sao?”
“Anh cả ở bên ngoài.”
Mục Phu nhân thấy Mục Kình Sâm muốn lên lầu, “Rửa tay rồi ăn cơm nhé?”