Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 353: Chương 353: Chương 244 -1: Chạm vào được trái tim anh sao?




Tưởng Viễn Chu nghe hiểu, cảm thấy có chút chói tai, giống như Hứa Ngôn nói đúng, Lâm Lâm xảy ra chuyện lớn như vậy dù không bị bắt đi nhưng dù sao mới trải qua hoảng sợ như vậy bà ta lại không cảm thấy gì giống như anh với Hứa Tình Thâm.

Tưởng Viễn Chu dán mặt gần mặt con gái, phát hiện bé còn run rẩy.

Thím Nguyệt cầm chiếc ghế dựa đưa qua, “Tưởng tiên sinh, ngài ngồi trước một chút.”

Tưởng Viễn Chu ngồi xuống, thả Lâm Lâm lên chân mình, cô gái nhỏ cực kỳ yên tĩnh, ru rú trong lòng anh, một tay nắm lấy áo anh.”

Hứa Ngôn nằm trên giường, vươn tay cầm lấy bàn tay Lâm Lâm, “Dì kể chuyện cho con nghe có được không?”

Duệ Duệ từ trong lòng bảo mẫu đi ra, bé đi mấy bước tới trước người Lâm Lâm, hai đứa bé có tình cảm tốt, Lâm Lâm bị hoảng sợ như vậy, Duệ Duệ cũng yên tĩnh hơn thường ngày.

Hứa Ngôn nói nhẹ nhàng, trong đầu không hề thiếu truyện cổ tích, Tưởng Viễn Chu đưa mắt nhìn, màu trắng trong phòng bệnh truyền vào mắt anh, anh nhìn bảo mẫu và thím Nguyệt đứng cùng một chỗ, gương mặt hoảng sợ chưa hoàn toàn rút đi, các cô ấy giống như mới trải qua hoảng sợ, ánh mắt vừa kích động vừa phòng bị.

Giọng nói cửa Hứa Ngôn giống như có sức trần an, từng chút từng chút truyền vào lỗ tai Tưởng Viễn Chu.

“Con nhím nhỏ mỗi lần ra cửa mẹ đầu phải mặc cho nó chiếc áo lông có lỗ xuyên…”

Đầu Lâm Lâm dựa vào ngực Tưởng Viễn Chu, đôi mắt đen trắng nhìn Hứa Ngôn, Hứa Ngôn nâng hai tay muốn mô tả truyện xưa, không nghĩ lại động tới miệng vết thương.

“Không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì.” Cô ta lắc đầu, tiếp tục kể chuyện, “Một ngày trong rừng rậm tốt chức vũ hội, con nhím nhỏ cũng muốn đi. Nó biết mẹ nhất định sẽ lải nhải như thường ngày…”

Hứa Ngôn kể chuyện hết sức êm tai, sau một lúc lâu nói đến phần kết lại mang theo sự hài hước, Lâm Lâm cũng thả lỏng không ít.

Tưởng Viễn Chu vỗ lên vai người phụ nữ, “Cô nghỉ ngơi cho tốt, nếu bị thương thì phải nghỉ ngơi.”

“Không có việc gì, thật ra chỉ là vết thương bên ngoài mà thôi.” Hứa Ngôn vươn tay, đầu ngón tay chạm vào bàn tay nhỏ Lâm Lâm, Lâm Lâm cũng không lập tức rút tay lại.

“Tưởng tiên sinh, ngài không cần để trong lòng, nếu lúc đó bọn họ không phải cướp Lâm Lâm tôi cũng không bỏ mặc. Tôi biết một đứa trẻ đối với một gia đình mà nói có ý nghĩ gì…”

Lâm Lâm vươn tay, Tưởng Viễn Chu ôm người bé, để cho bé đứng lên chân mình.

Anh sủng ái con gái, Tưởng Viễn Chu nhớ lại lúc mình bị bắt cóc chưa từng cảm thấy tuyệt vọng là gì. Nhưng lúc nãy khi nhận được điện thoại của thím Nguyệt, cô ta nói qua điện nói lời ít mà ý nhiều nói về chuyện Lâm Lâm, nhưng Tưởng Viễn Chu đi dọc theo phòng bệnh, trong đầu suy nghĩ miên man, thậm chí nghĩ đến con gái có phải bị lừa bán đến một chỗ xa lạ hay không, có thể bị người khác ngược đãi hay không?”

“Tôi cho người khác an bào phòng đơn.”

“Tưởng tiên sinh, thật sự không cần.”

Tưởng Viễn Chu đứng lên.

“Không cần từ chối, đây cũng là chuyện tôi nên làm.”

Người đàn ông nói xong xoay người đi ra ngoài, bảo mẫu ôm Duệ Duệ phía sau. Thím Nguyệt đứng trước giường bệnh, “Hứa tiểu thư, cô chú ý nghỉ ngơi, chúng tôi đi trước, hôm nay may nhờ có cô…”

Hứa Ngôn nhếch miệng, nhìn mấy người đi ra ngoài, cũng nhìn bóng người Tưởng Viễn Chu biến mất nơi góc cửa.

Hứa Tình Thâm làm xong giải phẫu lúc ra ngoài đã tối.

Trong lòng lo lắng mãi không buông xuống được, đi tới phòng bệnh của Hứa Ngôn, bước vào mới phát hiện phòng bệnh trống không.

Hứa Tình Thâm nhìn quanh, đúng lúc có y tá đi vào.

“Người ở giường này đâu rồi?”

“Bác sĩ Hứa, Hứa tiểu thư đã chuyển sang phòng Vip.”

Hứa Tình Thâm hiểu rõ, hai tay cô cho vào túi, bước nhanh ra ngoài.

Đi tới trước cửa phòng Tưởng Viễn Chu, lão Bạch đứng ngoài cửa, Hứa Tình Thâm nhìn vào cửa : “Viễn Chu ở trong sao?”

“Ở đây.”

“Lâm Lâm và Duệ Duệ thì sao?”

“Cũng ở trong.”

“Bên trung tâm thương mại thế nào?”

Sắc mặt lão Bạch có chút nặng nề, “Đã theo dõi nhưng không có thu hoạch gì lớn, bất quá ngài không cần lo lắng, sự việc chắc chắn sẽ có manh mối.”

“Được.” Hứa Tình Thâm tiến lên, đưa tay mở cửa ra, đi vào liền thấy Tưởng Viễn Chu ngồi lên ghế salon đưa lưng về phía cô, Hứa TìnhThâm cẩn thận đóng cửa lai, đến gần mới biết Lâm Lâm đang ở trong lòng anh nghỉ thiếp đi.

Hứa Tình Thâm đến trước mặt Tưởng Viễn Chu, vừa định mở miệng mới biết Tưởng Viễn Chu cũng đang nhắm mắt.

Cô ngồi xổm xuống muốn ôm lấy Lâm Lâm, Tương Viễn Chu giật mình, đột nhiên mở mắt, hai tay ôm chặt đứa bé trong lòng.

Hứa Tình Thâm đứng dậy sau đó cúi người: “Là em.”

Người đàn ông lộ rõ sự mệt mỏi, anh duỗi chân, để cho Lâm Lâm dựa vào khuỷu tay mình, Hứa Tình Thâm nhìn xung quanh: “Duệ Duệ đâu?”

“Ngủ, thằng bé ngủ trước rồi, anh để cho con ngủ trên giường.”

“Ôm như vậy cũng không phải là cách hay, anh chịu được sao?” Hứa Tình Thâm muốn ôm Lâm Lâm, nhưng Tưởng Viễn Chu không chịu buông tay, “Anh muốn ôm.”

“Viễn Chu, có phải chuyện hôm nay…”

Ừ. Tưởng Viễn Chu nói

Hứa Tình Thâm ngồi bên cạnh Tưởng Viễn Chu, “Có phải em sai rồi không?”

“Sao lại nói như vậy?”

“Em không muốn để cho hai đứa trẻ từ nhỏ đã cảm thấy chúng và người khác là khác nhau, cho nên không thích cho bảo tiêu ở bên cạnh, em chỉ muốn cho chúng giống như những đứa trẻ bình thường mà sống. Nhưng chúng đều là người họ Tưởng, trên đầu treo danh dòng họ, em nên hiểu bọn chúng lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm tính mạng…”

Hứa Tình Thâm chưa nói xong cánh tay lại bị Tưởng Viễn Chu cầm lấy, “Dù cho như vậy cũng không thể trách em. Em với anh cùng nhau ra cửa, cùng đi siêu thị, đều mang theo đứa trẻ ra ngoài, anh cũng chưa bao giờ mang theo bảo tiêu, anh cũng không thích như vậy.”

“Nhưng lúc nãy suýt nữa thì xảy ra chuyện.”

Tưởng Viễn Chu ôm cô vào ngực, “Không phải không có việc gì xảy ra hay sao?”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Viễn Chu, đừng nói lời đó để an ủi em, ngược lại càng làm cho lòng em thêm khó chịu…”

“Anh không phải an ủi em.” Tưởng Viễn Chu đưa tay đặt lên vai cô, anh dịu dàng nhìn cô: “Nếu đứa bé bị cướp đi đối phương sẽ không một mình xuống xe, nếu bắt được cơ hội tốt như vậy chỉ cần hai ba người thì một cái Hứa Ngôn thì sao có thể ngăn được?”

Hứa Tình Thâm cẩn thận nhìn mặt Tưởng Viễn Chu, sắc mặt người đàn ông hết sức nghiêm túc, một tay ôm con gái, một tay ôm cô, ngũ quan vẫn tuấn tú như thường: “Muốn bắt con gái của Tưởng Viễn Chu anh nói khó không khó nói dễ không dễ, nhưng hai người một chiếc xe không phải rất buồn cười sao?”

“Vậy…”

Khóe miệng Tưởng Viễn Chu nhếch lên, quét xuống vòng cung nhẹ nhàng, “Không nên suy nghĩ linh tinh, em vừa làm phẫu thuật, còn chưa đủ mệt sao.”

Hai tay Hứa Tình Thâm để trên đùi, từ từ nắm chặt: “Em nên ở cùng Lâm Lâm trước.”

“Em cũng là bác sĩ.”

Cổ họng Hứa Tình Thâm chua xót, “biết Lâm Lâm suýt chút nữa gặp chuyện không may, em giống như muốn điên lên, nhìn thấy con gái, em ôm con vào lòng, con bé rất cần em. Em có thể cảm giác được cả người con gái run lên, nhưng em nhận được điện thoại xong chỉ có thể rời đi. Viễn Chu, lúc đang làm phẫu thuật em lại bỏ lại con gái ở phía sau, em không quan tâm con, càng không ngờ con…”

Tưởng Viễn Chu ôm chặt cô hơn, “Đây mới là điều khiến em day dứt sao?”

“Thật xin lỗi.”

&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.