Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 352: Chương 352: chương 243 -3




“Mẹ cũng nói chỉ cho một cốc… chính là làm từ sữa bò…”

Hứa Tình Thâm đều đoán được, lúc ấy Triệu Phương Hoa dùng giọng điệu như thế nào nói với thím Nguyệt, “Người khác nói bà không thể nghe lọt sao? Nếu không phải bà cố ý xông ra ngoài thì có chuyện như vậy sao? Bọn họ mang theo Lâm Lâm lâu như vậy sao chưa bao giờ xảy ra chuyện này?”

Giọng điều của cô có chút hung hăng, thường ngày Triệu Phương Hoa hung hãn cũng chịu đuối lý, nhưng thái độ của Hứa Tình Thâm như vậy làm sao bà ta có thể chịu được đây?

“Mẹ biết bên ngoài có người muốn cướp đứa bé sao? Nói không chừng bọn họ đã có âm mưu sẵn, chuyện này cũng không thể trách mẹ chứ?”

Hứa Tình Thâm thấy bộ dạng bà ta sai mà không chịu nhận, cô tức giận nắm chặt tay.

Triệu Phương Hoa thấy bộ dạng của cô như muốn ăn thịt mình, “Không phải không có việc gì sao? Làm sao con lại như vậy?”

“Vậy phải xảy ra chuyện mới được sao?” Hứa Tình Thâm không nhịn được nữa, giọng điệu càng không tốt, “Nếu hôm nay xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Bà có thể chịu trách nhiệm sao? Bà đi đâu để tìm con gái tôi trở về?”

“Hứa Tình Thâm, cô… cô…” Sắc mặt Triệu Phương Hoa lúc xanh lúc trắng, “Tôi nuôi cô lớn đến như vậy, không mong cô có thể báo đáp, cô cũng không cần đối xử với tôi như vậy.”

Hứa Ngôn nằm trên giường, lúc này người khác không nên chen vào, cô ta vô tình quan sát sắc mặt Tưởng Viễn Chu.

Dù Triệu Phương Hoa không phải là mẹ ruột của Hứa Tình Thâm nhưng dù sao cũng là mẹ kế nuôi lớn, Hứa Ngôn không tin Tưởng Viễn Chu thấy mà trong lòng không nghĩ gì.

Thím Nguyệt và bảo mẫu nhìn nhau, Tưởng Viễn Chu ôm chặt con gái trong lòng, đưa lưng về phía Hứa Tình Thâm và Triệu Phương Hoa, nhưng lời tranh cãi của bọn họ một chữ cũng không lọt vào tai người đàn ông.

Triệu Phương Hoa không thấy ai nói gì, đôi mắt ủy khuất đỏ lên: “Tôi biết mà, từ đầu tới cuối cô đều không coi tôi là mẹ mình, tôi cũng không có phúc khí đó…”

Hứa Tình Thâm cảm thấy đau đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài, thấy Duệ Duệ đang ở trong lòng bảo mẫu.

Vừa rồi cô không nhịn được mà quên hai đứa bé đang ở đây, Hứa Tình Thâm cố nén một hơi, “Thôi bà về đi.”

“Đi thì đi.” (Mụ này đợi có từng đó a, dù sao bánh đúc không xương mà…)

Triệu Phương Hoa xoay người đi ra ngoài.

Hứa Tình Thâm nhìn, cũng đi ra ngoài gọi lái xe tới.

Triệu Phương Hoa bước nhanh tới, Hứa Tình Thâm đã cùng lái xe đứng ở bên ngoài, “Cậu vất vả rồi, đưa bà ấy về đi.”

“Vâng, Tưởng thiếu phu nhân.”

Những người đó không biết đang hướng tới Lâm Lâm hay nhà họ Tưởng, nếu chuyện đã xảy ra thì luôn phải phòng bị, tuy tức giận đối với Triệu Phương Hoa nhưng Hứa Tình Thâm cũng không muốn bà ta gặp chuyện không may. Hứa Ngôn đưa mắt nhìn, thấy Hứa Tình Thâm đã đi ra ngoài, ánh mắt cô ta nâng lên: “Tưởng tiên sinh.”

Tưởng Viễn Chu nhìn cô ta, cô ta bị gậy đánh vào cho nên vết thương trên người rất nặng, “Làm sao vậy? Có phải đau không?”

“Không nên trách mẹ của Tưởng thiếu phu nhân, lúc đó bà ấy cũng nghĩ cách cứu Lâm Lâm, còn bị người đàn ông kia đạp một cái…”

Tưởng Viễn Chu không nói gì, Hứa Ngôn nói tiếp, “Trong lòng Tưởng thiếu phu nhân tức giận tôi cũng có thể hiểu, nhưng dù sao bọn họ cũng là mẹ con, huống hồ… Bà ấy cũng không muốn như vậy, đã cố gắng hết sức thì coi như xong.”

Hứa Tình Thâm đứng ở bên ngoài, vừa muốn đi vào liền nghe được giọng nói của Hứa Ngôn.

Tưởng Viễn Chu ôm Lâm Lâm trong lòng, thím Nguyệt hết sức cảm kích cô ta: “Hứa tiểu thư, hôm nay cũng may có cô, nếu cô không cố gắng hết sức thì người đó… hậu quả liền không chịu nổi.”

“Tôi đã nói rồi, dù là người khác cũng sẽ làm vậy.”

“Cái này cũng chưa chắc, lúc ấy bãi đậu xe cũng có người khác nhưng người đồng ý đứng ra chỉ có mình cô.” Hứa Tình Thâm đi vào, Hứa Ngôn nằm trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét, không nói gì nhiều, cô đến gần giường, “Lần này cũng may nhờ có Hứa tiểu thư.”

“Tưởng thiếu phu nhân không cần khách khí như vậy.”

Hứa Ngôn quay đầu, tay chống về phía sau, trên người đắp chăn mỏng, nhưng chỉ cần động là có thể làm cho cô ta đau đến rụt tay lại.

“Tưởng thiếu phu nhân, lúc ấy đúng là trùng hợp tôi đi ngang qua.”

Lời này hợp lý vô cùng, thím Nguyệt ở bên cạnh nghe không hiểu nhưng trong lòng Hứa Tình Thâm lại hiểu rõ, trước kia cô từng nói với Hứa Ngôn bảo cô ta cách xa Tưởng Viễn Chu một chút, “Cô cứu Lâm Lâm tức là cứu tôi, ân tình này tôi sẽ nhớ kỹ.”

“Đây cũng không phải chuyện lớn lao gì…”

Lâm Lâm ôm cổ Tưởng Viễn Chu, người đàn ông cũng hiểu con gái bị dọa sợ, Lâm Lâm luôn là đứa trẻ đặc biệt, lúc trước bé ở cùng Duệ Duệ luôn líu ríu, thích chơi, nhưng lần này bé lại dựa vào vai anh không nhúc nhích.

Tưởng Viễn Chu tràn đầy đau lòng, “Đây là chuyện lớn, cô là người đã cứu con gái tôi.”

Khóe môi Hứa Ngôn giãn ra, “Nghe mọi người nói như vậy tôi cảm thấy mình thật vĩ đại.”

“báo cảnh sát chưa?” Bỗng nhiên Hứa Tình Thâm nhìn thím Nguyệt.

“Đã báo, nhưng lúc nãy chúng tôi quá kích động,sốt ruột đưa Hứa tiểu thư đến bệnh viện, cho nên không ở lại hiện trường.”

“Không sao.” Tưởng Viễn Chu phân phó cho lão Bạch ở cách đó không xa, “Lão Bạch, anh qua xem, nhanh chóng tìm được mấy người đó.

Vâng.

Hứa Ngôn nhìn mu bàn tay mình, trái tim treo lên, những người đó là Lăng Thì Ngâm tìm tới, chuyện là cô ta an bài, cô ta nói tuyệt đối không thể để những người đó vào tay Tưởng Viễn Chu.

“Hứa tiểu thư.”

Hứa Ngôn thất thần, mãi đến lúc Hứa Tình Thâm lớn giọng gọi cô ta: “Hứa tiểu thư?”

Đột nhiên cô ta lấy lại tinh thần, “À? Làm sao vậy?”

“Cô phải ở lại đây mấy ngày, lần trước sắp xếp cho cô người trông nom như thế nào? Cô thấy được thì để tôi tìm cô ấy.”

Hứa Ngôn vội vàng muốn ngồi dậy: “Không cần.”

Vừa dứt lời cô ta lại đau đớn nằm trở lại, “Lần này không phải phẫu thuật gì, tự tôi làm là được rồi.”

Tưởng Viễn Chu nói, “Đây là Tinh Cảng, cô không cần để ý nhiều như vậy.”

“Vậy thì được, cảm ơn.”

Hứa Tình Thâm vẫn mặc áo trắng của bệnh viện, trái tim vẫn treo ngược, cô không thể tưởng tượng nếu Lâm Lâm bị người khác bắt đi mà nói cô còn có thể đứng ở đây sao?

Chỉ sợ có lẽ đã đẩy vào phòng cấp cứu rồi.

Hứa Tình Thâm kéo cánh tay con gái, dựa mặt vào gần mặt bé.

Di động trong túi bỗng dưng vang lên, Hứa Tình Thâm đứng thẳng người nghe điện thoại. Đầu dây điện thoại truyền đến tiếng nói đầy lo lắng của Hộ sĩ, “Bác sĩ Hứa, bệnh nhân giường 16 tình huống không tốt, ngài mau qua xem một chút.”

“Được, tôi qua ngay.”

Hứa Tình Thâm cắt đứt trò chuyện, sờ sờ gương mặt nhỏ của Lâm Lâm, “Mẹ đi một chút, trước để ba ba ở cùng con nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.