Người đàn ông thấy tình huống như vậy liền đưa cây gậy đánh lên tay Hứa Ngôn, thấy cô còn chưa chịu buông tay, anh ta buông Lâm Lâm ra.
Hứa Ngôn đưa tay đón lấy, đứa bé bị ném lên người cô ta, cả người cô ta ngã về sau, phía sau lưng đau đớn như lăn qua một núi đao.
Người đàn ông leo lên xe, không kịp đóng cửa, người đàn ông ở chỗ lái xe đạp mạnh ga, xe truyền đến tiếng chói tai,bên trong bãi đỗ xe lộn xộn.
Lái xe cũng chạy đến, muốn chặn lại, nhưng đối phương lại chặn đầu xe anh ta, bạo lực phá xe rồi chạy trốn.
Thím Nguyệt và bảo mẫu bước tới, Triệu Phương Hoa bò đến bên cạnh hai người, Lâm Lâm được Hứa Ngôn đón lấy, nhưng bị hoảng sợ, tiếng khóc không ngừng được, Duệ Duệ thấy bé như vậy bình thừa bé trai ít khóc nhưng lúc này lại khóc theo.
Triệu Phương Hoa đưa tay ôm lấy Lâm Lâm, không cầm được tay bé lại cầm lấy chân bé: “Lâm Lâm, không có việc gì chứ? Có ngã không?”
Thìm Nguyệt gấp gáp, hai tiểu tổ tong này nếu xảy ra chuyện gì ai có thể chịu trách nhiệm được? Lái xe nhanh chóng chạy xuống, bảo vệ cũng chạy tới, mọi người trong bãi đỗ xe cũng nhao nhao chạy tới.
Có đôi khi lúc có người cần thì giống như không bao giờ thấy được ai, Triệu Phương Hoar a sức ôm lấy Lâm Lâm, ánh mắt nhìn mọi người.
“Đừng có đến đây, các người đừng có đến đây.” Nhỡ may gặp phải đồng bọn đám người lúc nãy thì sao?
Thím Nguyệt muốn tới lúc này vẫn thấy dưới đất vẫn còn người nằm, cô ngồi xổm xuống, vừa thấy có chút giật mình: “Hứa tiểu thư?”
Cả người Hứa Ngôn cuộn tròn, có lẽ bị thương nặng, trên mu bàn tay xuất hiện vết đánh, nhìn mà ghê người.
“Nhanh, báo cảnh sát, gọi 120.”
Triệu Phương Hoa ôm chặt Lâm Lâm, đứa bé bị bà ta ôm lấy, lúc này bà ta chưa hoàn hồn, Hứa Ngôn nằm đó không động được, hiện tại hiện trường hết sức hỗn loạn.
Xe cứu thương tới, thím Nguyệt để người ta mang Hứa Ngôn đến bệnh viện Tinh Cảnh.
Ngồi trên xe, Triệu Phương Hoa nhìn xe đã bị móp, có thể nghĩ được lực va đập vừa rồi ghê gớm như thế nào.
Lâm Lâm khóc một hồi lại không nói được gì, co người trong lòng bà ta, cánh tay Triệu Phương Hoa cũng căng lên: “Lâm Lâm đừng sợ, bà ngoại ở đây.”
Thím Nguyệt nhìn bà ta: “Để tôi bế đi.”
“Lát nữa gặp Tình Thâm, chuyện lúc nãy không cần nói cho con bé được không? Đỡ làm cho con bé lo lắng hãi hùng.”
“Không nói?” Thím Nguyệt ngạc nhiên: “Tưởng tiên sinh hỏi xe thì làm sao bây giờ? Hơn nữa Hứa tiểu thư còn bị thương, người ta cứu Lâm Lâm, chúng ta nên nói như thế nào đây?”
“Xe… xe nói là tai nạn nhỏ, còn Hứa tiểu thư kia, cho cô ta chút tiền là được.”
(Biết sợ cơ đấy, tự cho là đúng, nhìn là ko vừa mắt cái bà mẹ kế này rồi….”
Thím Nguyệt vươn tay ôm Lâm Lâm, Triệu Phương Hoa không muốn, nhưng thím Nguyệt kiên trì ôm đứa bé trong ngực, “Việc này chúng tôi không làm được, chúng tôi cầm tiền lương của Tưởng tiên sinh, loại chuyện như vậy không thể giấu.”
Tới bệnh viện Tinh Cảng, thím Nguyệt khẩn trương gọi điện thoại cho Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm.
Hứa Ngôn làm kiểm tra xong, bị đẩy vào phòng bệnh, Triệu Phương Hoa muốn tìm cơ hội rời đi liền nhìn thấy cửa phòng bệnh được đẩy ra. Hứa Tình Thâm đi vào trong, không chú ý tới bà ta, liền đứng trước mặt thím Nguyệt, cô lo lắng kiểm tra Lâm Lâm.
“Bảo bối không có việc gì chứ?”
Sau đó Tưởng Viễn Chu cũng đi vào, Hứa Tình thâm ôm Lâm Lâm, cánh tay cô run lên, hai tay Lâm Lâm cũng ôm chặt cổ cô.
Thím Nguyệt và bảo mẫu ở bên cạnh, ai cũng không dám nói chuyện.
Tưởng Viễn Chu nhìn các cô một lượt, “Sao lại thế này?”
“Tưởng tiên sinh, thật… xin lỗi.”
“Làm sao có người có thể trắng trợn cướp trẻ con?” Tưởng Viễn Chu càu mày, lái xe cùng ở đó, anh nhìn anh ta: “Anh nói lúc đó anh ở đâu?”
“Thật xin lỗi, Tưởng tiên sinh, lúc đó tôi cũng ở bãi đỗ xe…”
“Là tôi không gọi cho anh ta.” Thím Nguyệt nơm nớp lo sợ, “Anh ta không biết chúng tôi ra về.”
Thường ngày nhìn Tưởng Viễn Chu là người dễ nói chuyện, nhưng gặp phải loại chuyện này ai còn có thể mong anh còn có thể giữ tỉnh táo hoặc là phong độ thân sĩ đây? “Cô không gọi thì vì sao Lâm Lâm lại ở bãi đỗ xe?”
Thím Nguyệt nhìn Triệu phương Hoa Triệu Phương Hoa rụt cổ: “Nhìn tôi làm cái gì?”
“Làm sao mẹ lại ở đây?” Hứa Tình Thâm cứng ngắc hỏi.
Triệu Phương Hoa miễn cưỡng nói: “Mẹ đi cùng bọn nhỏ, vừa lúc này bọn nhỏ muốn chơi nên mẹ đi cùng.”
Thím Nguyệt ở bên cạnh không thể không nói thật: “Lúc ở khu vui chơi, mẹ của Tưởng thiếu phu nhân muốn mua trà sữa cho Lâm Lâm, tôi nói không được, bà ấy tức giận ôm Lâm Lâm bước nhanh ra ngoài. Chung tôi một trước một sau vào thang máy, nhưng trước tôi có rất nhiều người, ra ngoài còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi thấy bà tấy ra ngoài nên gọi nhưng gọi không được.”
“Cô đừng nói hươu nói vượn.” Triệu Phương Hoa tức giận chỉ vào thím Nguyệt, “Khi đó cô nói về nhà, tôi ôm cháu gái thì làm sao?”
“Nhưng bà không thể cứ vậy mà ôm Lâm Lâm ra ngoài…”
Sắc mặt Hứa Tình Thâm càng lúc càng tệ, đứa trẻ sợ hãi, Duệ Duệ ngơ ngác nhìn, Lâm Lâm dựa vào vai cô không nhúc nhích, cả người run lên. Tưởng Viễn Chu tiến lên muốn ôm con gái, Lâm Lâm nhanh chóng ôm chặt cổ Hứa Tình Thâm.
Hứa Tình Thâm vỗ nhẹ lưng bé: “Lâm Lâm, ngoan, để cho ba bế.”
Hai tay Tưởng Viễn Chu chạm vào Lâm Lâm, Lâm Lâm run rẩy, quay đầu nhìn anh nhưng không chịu buông ra :”Oa…”
Tiếng khóc lo lắng truyền vào tai Tưởng Viễn Chu, anh thu tay trở về, Hứa Tình Thâm thấy trong mắt người đàn ông là sự đau lòng và bất đắc dĩ, Lâm Lâm im lặng, thân thể sát vào ngực cô: “Mẹ, mẹ!”
Hứa Tình Thâm chỉ có thể ôm lấy bé: “Lâm Lâm ngoan, không khóc, không khóc, không có việc gì.”
Tưởng Viễn Chu không nhịn được đau lòng, ngay cả con gái cũng không gần được, hai tay anh buông xuống bên ngoài, năm ngón tay từ từ khép lại.
Anh nhìn ra ngoài, thấy được Hứa Ngôn nằm trong giường bệnh. Tưởng Viễn Chu tiến lên mấy bước, Hứa Ngôn nằm trên giường bệnh, hai tay để bên người, một bên tay mu bàn tay có vết thương chồng chất.
Thím Nguyệt thấy thế khẩn trương nói: “Lâm Lâm suýt chút nữa… thiếu chút nữa bị cướp đi, cũng may Hứa tiểu thư liều mạng kéo người đó, trên người cô ấy cũng chịu mấy gậy, nhưng cô ấy không chịu buông tay.”
Hứa Ngôn nằm mà không thể động, vừa động liền đau đớn.
Thím Nguyệt và bảo mẫu đều đứng ở bên cạnh, Hứa Tình Thâm tiến lên, cô nhẹ giọng an ủi Lâm Lâm, sau đó đặt Lâm Lâm vào trong tay Tưởng Viễn Chu.
Lâm Lâm có chút không muốn nhưng sau khi Tưởng Viễn Chu đón lấy bé cũng không khóc nữa, ánh mắt Hứa Tình Thâm từ từ lạnh xuống, cô nhìn Triệu Phương Hoa ở phía sai, Triệu Phương Hoa thấy cô nhìn mình, vừa muốn trốn tránh, Hứa Tình Thâm tiến lên hai bước: “Bà không biết đứa trẻ còn nhỏ không thể uống trà sữa sao?”