Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 350: Chương 350: Chương 243 -1: Tự tay cứu Lâm Lâm




Triệu Phương Hoa đi đằng trước, thím Nguyệt đi đằng sau.

“Ngày thường Lâm Lâm và Duệ Duệ đi chơi ở đâu?”

“Đi công viên trò chơi, ở trong đó vừa an toàn lại yên tĩnh.” Thím Nguyệt đi nhanh phía trước, dẫn đường cho Triệu Phương Hoa.

Đi tới công viên trò chơi, Triệu Phương Hoa thấy biển hiệu viết mấy chữ, bà ta trừng mắt: “Đắt như vậy? Hai đứa trẻ thôi mà hết hai trăm, cướp tiền sao?”

Cô gái nhỏ ngồi trong quay đầy nhìn, thấy Lâm Lâm liền đứng dậy: “Không phải là Lâm Lâm sao? Lại tới chơi nữa rồi.”

Thím Nguyệt cười vui vẻ cất đồ đạc vào trong tủ, sau đó nói với Triệu Phương Hoa, “Tưởng tiên sinh thường tới đây vui vẻ chơi đùa.”

Mấy người đi vào, thìm Nguyệt và một bảo mẫu khác đi sau hai đứa trẻ, Triệu Phương Hoa ngồi ở bên cạnh, chờ bọn nhỏ chơi sau thím Nguyệt cũng ngồi xuống.

Triệu Phương Hoa đi qua, “Bình thường tình cảm giữa Tình Thâm và Viễn Chu có tốt không?”

Thím Nguyệt nhìn bà ta, không rõ vì sao bà ta lại hỏi như vậy: “Tốt, đương nhiên là tốt, một khắc cũng không muốn rời.”

Triệu Phương Hoa cười cười, “Cô nói người làm mẹ như chúng tôi đến tuổi này còn có thể làm gì đây? Đúng không, tôi chỉ hy vọng Tình Thâm có thể hạnh phúc.”

“Chuyện này thì ngài yên tâm đi, Tưởng tiên sinh đối với Tưởng thiếu phu nhân rất tốt, chúng tôi đều thấy được.”

Triệu Phương Hoa cười khan mấy tiếng: “Cái đó… bình thường Tình Thâm có nhắc tới tôi và ba con bé không?”

Thím Nguyệt suy nghĩ một chút, lắc đầu: “ngược lại chưa từng nghe qua.”

“Cô cũng biết, tôi đây là mẹ kế, mà tục ngữ thường nói mẹ kế thường gây khó khăn, tôi đối với Tình Thâm như móc tim móc phổi vậy, tôi chỉ sợ con bé không coi tôi là mẹ đẻ… nhỡ may lại có ý kiến gì với tôi…”

Thím Nguyệt nhìn ra xa, nhìn hai đứa trẻ đang chơi đùa, ánh mắt lại nhìn về phía Triệu Phương Hoa: “Ngài đừng nghĩ vậy, Tưởng thiếu phu nhân tốt như vậy sẽ hiểu sự vất vả bao nhiêu năm của ngài, sau này nhất định sẽ đối tốt với ngài.”

Triệu Phương Hoa nghe vậy, trong lòng yên tâm hơn.

Chơi xong thím Nguyệt mang theo Lâm Lâm và Duệ Duệ chuẩn bị rời đi, Triệu Phương Hoa vẫn ôm Lâm Lâm, đi qua quán trà sữa, bà ta nhớ đã mang đứa trẻ ra ngoài một số đồ không tiện mua, “Đến đây, Duệ Duệ cũng qua đây đi, bà ngoại mua đồ uống cho các con.”

Thím Nguyệt nghe vậy bước lên ngăn lại: “Cái này không được, đứa bé đang còn nhỏ không thể uống trà sữa.”

“Có cái gì đâu? Tôi mua một cốc, dùng sữa cũng an toàn mà?”

Hứa Ngôn ở cách đó không xa, ở trên giá bày không ít đồ muôn màu rực rỡ che hết người cô ta, cô ta thấy Triệu Phương Hoa bước lên phía trước.

Bão mẫu ôm Duệ Duệ theo sau, thím Nguyệt bước đi nhanh hơn.

Triệu Phương Hoa mở miệng than thở, “Được thôi, không xem tôi vào mắt, ngay cả người hầu cũng trèo lên đầu tôi, tôi mua đồ uống cho cháu ngoại của mình gì đó cũng không được, đúng là nực cười, nực cười.”

Bà ta đi xuống lầu, đi về phía cửa, Hứa Ngôn từ cầu thang khác đi xuống, hơn nữa còn tới chỗ bày quần áo trong quán.”

Cô ta một bên xem quần áo, một bên nhìn ra ngoài.

Triệu Phương Hoa tức giận không thèm che giấu, càng đi càng nhanh, thím Nguyệt đi theo phía sau, “Ngài chậm một chút, chờ chúng tôi với.”

“Lâm Lâm, chúng ta mặc kệ cô ta, rất ghê tởm đúng không?” bực tức này còn chưa tiêu di, thím Nguyệt đi cầu thang tự động, nhưng một đám người đi trước vẫn đang đứng ở cửa thang máy, người sau vẫn còn muốn xuống.

“Phiền quá, xin nhường đường.”

Có người đang dùng di động, “Đừng làm phiền, muốn đi thì đưa tiền lại nói.”

Thím Nguyệt bị người xô đẩy, chen vào đám người, có người té ngã, không ít người ngã thành một đoàn.

Triệu Phương Hoa ôm Lâm Lâm ra ngoài, đứng trước cửa tìm xe.

Thím Nguyệt bị ngã ở phía sau, gọi Triệu Phương Hoa: “Để tôi gọi điện thoại, ngài đừng có đi…”

Cô và bảo mẫu mang đứa trẻ ra ngoài đều có lái xe đưa bọn họ tới khu vui chơi, nếu phải đi thím Nguyệt sẽ gọi cho lái xe, mỗi lần anh ta lái xe đều an toàn, vừa nhanh lại vừa tiện.

Triệu Phương Hoa không tin Hứa Tình Thâm không nói gì với bọn họ, nếu không mấy người thím Nguyệt này làm sao có thái độ như vậy với bà ta?

Lâm Lâm không nhìn được xung quanh nên có chút lo lắng, dù sao thời gian bé ở cùng Triệu Phương Hoa còn ít.

Triệu Phương Hoa ôm Lâm Lâm tới bãi đậu xe, một bên tìm chiếc xe đưa bọn họ tới, lúc này phía sau bà ta có người trên xe bước xuống, Triệu Phương Hoa không phát hiện gì, mãi đến khi Lâm Lâm bị người cướp khỏi người bà ta thì bà ta mới phát hiện tay buông lỏng, không kịp phản ứng.

“Oa…” Đột nhiên Lâm Lâm khóc lớn, sợ hãi khuơ hai tay.

Triệu Phương Hoa hoàn hồn, quay đầu nhìn lại thấy một người đàn ông ôm lấy Lâm Lâm, đang đi về một chiếc xe, đây là cướp trẻ con sao?

Triệu Phương Hoa sợ tới mức toàn thân đầy mồ hôi lạnh, phản ứng lại cực nhanh, cả người nhào lên: “Cướp trẻ con, cướp trẻ con, cứu…”

Người đang ông bị bà ta bắt được góc áo, khí lực rất lớn, cả người bị Triệu Phương Hoa kéo về mấy bước, mắt thấy chiếc xe gần trong gang tấc, bà ta sợ tới mức sắp phát điên, “Cứu, cướp trẻ con, người đến nhanh.”

Người đàn ông xoay người đạp bà ta một cái, Triệu Phương Hoa bị đá ra xa, đầu gỗi bị đụng, tay bị xước da, nhưng bà ta không để ý tới chuyện này, không còn sức cũng chỉ có thể hết sức hét lên: “Có người cướp trẻ con.”

Người đàn ông bước đến gần xe, vừa muốn bước lên xe bỗng nhiên xuất một người, Hứa Ngôn túm chặt cánh tay hắn ta: “Để đứa bé xuống.”

“Cút ngay.” Người đàn ông gầm lên.

Hứa Ngôn mặt mày lo lắng, chỉ có thể hét lên: “Cứu, cứu.”

Sắc mặt người đàn ông xanh mét, trong mắt lộ ra hung quang, cánh tay vung ra, nhưng Hứa Ngôn nắm chặt, người đàn ông thấy vậy liền vung chân đá.

Hứa Ngôn ngã trên mặt đát, người đàn ông muốn bước lên xe Hứa Ngôn lại bất chấp đau đớn ôm lấy chân hắn ta.

Lâm Lâm sợ tới mức khóc lớn,ở trong lòng người đàn ông đưa tay đẩy ra, trong mắt đầy nước mắt, khuôn mặt khóc tới mức đỏ bừng: “Mẹ, mẹ…”

Người đàn ông thấy không thể phí thêm thời gian, hắn ta nhìn trong xe, nhìn bên cạnh có một cây côn.”

Hắn ta vơ lấy, khom lưng đánh một gậy vào Hứa Ngôn đang ở phía sau.

Hứa Ngôn đau đớn hét lên: “A…”

“Buông tay.”

“Anh để đứa bé xuống, đứa bé không phải của anh…”

Người đàn ông cắn chặt răng, ngón tay ra sức nắm chặt cây côn, quăng cây gậy xuống, sau đó một trận kêu rên vang lên. Trong lòng ngực như có gì đó vang lên, cả người cô đau đớn, thắt lưng không thể đứng dậy nổi, giống như muốn tàn phế.

Hứa Ngôn chảy đầy mồ hôi, hai tay ôm chặt: “Cứu mạng…”

Triệu Phương Hoa cũng bò lên, cách đó không xa bảo vệ cũng chạy tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.