Ngày hôm sau
Tưởng Viễn Chu gọi điện thoại cho lão Bạch, không ai bắt máy.
Hứa Tình Thâm tắm rửa xong ra ngoài, trên người còn mặc áo khoác rộng, vừa lau tóc vừa hỏi: “Gọi điện cho ai vậy.”
“Lão Bạch.”
“Anh tìm anh ta làm cái gì?”
Tưởng Viễn Chu nhếch môi như cười như không: “Đấu địa chủ với anh ta.”
“Nói chuyện cho tử tê đi.” Hứa Tình Thâm nói sau đó ném khăn lông lên vai người đàn ông.
Tưởng Viễn Chu cầm lấy khăn lông kéo cô lại gần mình: “Em nói tối qua lão Bạch và Tô Lạp có ở lại đây hay không?”
“Không.”
“Vì sao?”
Hứa Tình Thâm cầm khăn lông trong tay anh, tiếp tục lau tóc: “Nhất định Tô Lạp sẽ không đồng ý.”
“Nơi nào nhìn ra được.”
“Bằng cảm giác.”
Tưởng Viễn Chu bật cười, “Hai người bọn họ tối hôm qua nhất định ở lại nơi này.”
“Em không tin.”
“Lão Bạch chưa bao giờ không nhận điện thoại của anh.”
Hứa Tình Thâm ngồi dưới chân Tưởng Viễn Chu đưa tay ôm lấy cổ người đàn ông: “Có lẽ, Lão Bạch cảm thấy anh quá phiền, cho nên làm bộ nghe không thấy.”
“Sẽ không đâu.”
Hứa Tình Thâm thấy vẻ mặt chắc chắn như vậy của anh liền nói: “Đánh cược không?”
“Em muốn đánh cuộc với anh?”
“Bởi vì em có mười phần nắm chắc.” Hứa Tình Thâm nói xong, bắt đầu đặt tiền cược: “Nếu em thắng mà nói, sau này anh đều nghe em.”
“Có thể, nếu anh thắng mà nói, em ăn anh một lần.”
Hứa Tình Thâm vứt khăn lau đầuL “Ăn như thế nào?”
Tưởng Viễn Chu vươn tay, ngón tay nắm cằm Hứa Tình Thâm, anh nhẹ nhàng dùng sức kéo xuống, cái miệng nhỏ của Hứa Tình Thâm khẽ nhếch, người đàn ông để tay vào miệng cô: “Ăn như vậy.”
Hứa Tình Thâm đánh một cái vào tay anh: “Đáng giận.”
“Lại xảy ra chuyện gì?” Tưởng Viễn Chu sờ sờ mu bàn tay: “tiền đặt cược này so với em thì của anh đối với em mà nói có tính hiện thực hơn.”
“Không biết xấu hổ!” Hứa Tình Thâm nói xong liền đứng dậy.
người đàn ông nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ngồi xuống cạnh mình: “Vậy anh liền gọi điện cho lão Bạch, nhìn xem chúng ta ai là người thua.”
“Lão Bạch sẽ không nhận điện thoại của anh.”
Đúng là Hứa Tình Thâm nói không sai.
Tưởng Viễn Chu gọi tới, vốn pin điện thoại của lão Bạch không đủ, chờ đén khi anh gọi tới lần nữa thì phát hiện lão Bạch đã tắt máy.
Bên trong căn phòng khác ở khách sạn, trên mặt đất một mảnh hỗn loạn.
Ánh mặt trời chiếu vào căn phòng, tối qua lão Bạch cố ý để chuông điện thoại im lặng, anh ôm người vào ngực, ngủ ngon lành.
Anh ta cũng không nhớ mình ngủ lúc nào, chuyện tối qua quá mức phức tạp, có lẽ là chuyện…. khó khăn nhất anh ta gặp phải.
Tóm lại là khó hơn cả năm đó anh ta thi đại học.
So với chuyện anh ta bị bắt cóc còn khó hơn.
Tô Lạp thét chói tai anh ta đã chịu không nổi, thật sư mới tiến hành được một nửa thì không phải nói ngừng là ngừng được.
Tô Lạp thật hối hận vì vào khách sạn của anh ta, một chút chuẩn bị đều không có, cho nên làm chuyện này chính là đấu đá lung tung.
Nếu phòng này không cách âm tốt, có lẽ âm thanh của cô ấy còn vang ra bên ngoài.
“Ù, ù…”
Điện thoại đầu giường vang lên, lão Bạch tỉnh dậy, đưa tay sờ di động, để bên tai: “Alo?”
Alo một lúc phát hiện âm thanh vẫn còn vang, lão Bạch nhích người, lúc này mới nhìn điện thoại bàn cách đó không xa.
Anh ta cầm điện thoại: “Alo?”
“Lão Bạch, anh ở khách sạn Châu Tế sao?”
Lão Bạch vừa nghe liền tỉnh táo hẳn: “Tưởng tiên sinh? Ngại quá, tôi ngủ quên, có chuyện gì thì cứ phân phó.”
“Anh đang ở khách sạn sao?”
“Ở đây.”
“Được rồi, không có việc gì.” Tưởng Viễn Chu nói xong liền tắt điện thoại.
Lão Bạch ngẩn ra, cứ nhìn chằm chằm điện thoại, sau đó anh ta vẫn không hiểu Tưởng Viễn Chu có ý gì, gác điện thoại về chỗ cũ lại nằm lên giường nhưng cảm giác được người trên giường đang cử động.
Tô Lạp xoay người từ từ mở mắt ra, lại nhìn thấy lão Bạch xong liền nhanh chóng lấy tay che mặt mình.
Thật là xấu hổ.
Lão Bạch chui vào trong chăn, không biết người khác lần đầu tiếp xúc xong se đối mặt với đối phương như thế nào.
Anh ta nhớ rõ lần đầu tiên Hứa Tình Thâm đến tìm Tưởng Viễn Chu, da mặt dày lắm, cả đêm bị ăn sạch sẽ từ trong phòng Tưởng Viễn Chu đi ra vẫn rất bình thường.
Lúc đó lão Bạch đứng bên ngoài, Hứa Tình Thâm nhìn anh ta vô cùng bình tĩnh, biểu tình nhưu đang nói chúng tôi đang ăn nhau, ai quản được đây?
Cả thế xác và tinh thần của lão Bạch cực kì thoải mái, đưa tay ôm lấy Tô Lạp vào ngực: “Có phải tối qua mệt muốn chết rồi không?”
Tô Lạp cúi đầu, hận không thể nhét đầu xuống ngực: “Mấy giờ rồi? Em còn phải đi làm.”
“Đi làm sao? Có chịu được không?” Lão Bạch quan tâm: Nếu không thì xin nghỉ đi?”
“Không thể!” Tô Lạp kích động lên tiếng: “Em và Thiến Thiến làm cùng công ty, cô ấy mà biết em không đi làm nhất định sẽ biết tối hôm qua chúng ta….”
“Biết thì biết, anh là bạn trai của em, chúng ta làm việc này không phải rất bình thường sao?”
Tô Lạp ôm ngực, không dám lộn xộn, lão Bạch không buồn ngủ, hai người nằm đối mặt nhau: “Em… đói không?”
“Ừ.”
“Em muốn xuống dưới ăn hay là anh cho người mang lên?”
“Đợi lát nữa xuống dưới cùng nhau ăn.”
Lão Bạch đưa tay ôm cô vào lòng, cả người dính lại gần cô: “Tô Lạp, hôm nay anh đến nói chuyện với chú dì, chúng ta kết hôn.”
“Hôm nay anh đi làm gì?” Tô Lạp đỏ mặt: “Tối qua em cả đêm không về, hôm nay anh lại muốn tới nhà nói chuyện kết hôn, nhất định bọn họ đều biets.”
“Như vậy càng tốt….”
Lão Bạch hôn lên đỉnh đầu cô, trong người phấn chấn kêu gào.
“Hôm nay em đừng đi làm, chúng ta ở lại đây một ngày có được không?”
“Anh điên rồi sao?” Tô Lạp đẩy anh ta ra, nhưng một chút sức lực này làm sao có thể là đối thủ của lão Bạch, anh ta xoay người một cái liền chặn ngang cô.