Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 397: Chương 397: chương 261 -2




Trong một phòng khác, Tưởng Viễn Chu để điện thoại xuống, hỏi Hứa Tình Thâm: “Nghe thấy không?”

Cô không cam lòng, muốn chơi xấu: “Em không nghe thấy tiếng của Tô Lạp.”

“Lão Bạch ở một mình không vô duyên vô cớ thuê phòng ở nơi này, chuyện này em hiểu mà.”

Hứa Tình Thâm cắn môi, đương nhiên cô hiểu, cho nên xem như cô thua.

Hứa Tình Thâm vội vàng đứng dậy: “Thời gian không sai biệt lắm, đi thôi, ăn cơm sáng xong là có thể đi bệnh viện.”

Tưởng Viễn Chu thấy cô muốn chạy trốn, anh đưa tay kéo lấy cổ tay cô: “Em nói em định lúc nào thì thực hiện?”

Cô xoay người nhìn Tưởng Viễn Chu, “Chẳng lẽ là hiện tại sao?”

“Anh

cầu mà không được.”

Hứa Tình Thâm dùng bàn tay đẩy trán Tưởng Viễn Chu : “Anh tưởng bở.”

Bệnh viện Tinh Cảng.

Sáng sớm Mục phu nhân đã gọi điện thoại cho Mục Kình Sâm, bảo anh nhanh chóng mang Phó Lưu Âm đến bệnh viện làm kiểm tra.

Mục Kình Sâm vừa mở mắt ra, cảm thấy ánh sáng trong phòng quá chói mắt, anh giờ tay che mắt: “Mẹ, sao vậy?”

“Đã mấy giờ rồi, bệnh viện đã làm việc từ lâu.”

“Con biết rồi.”

“Con nhanh lên đi.”

Mục Kình Sâm tắt máy, Mục phu nhân ngồi trên giường.

“Đúng là làm cho người ta nhọc lòng mà.”

“Mẹ, xảy ra chuyện gì, mẹ đừng bảo Kình Sâm và Âm Âm tới đây, hiện tại con không có việc gì…”&Lăng Thời Ngâm cho rằng Mục phu nhân thúc giục bọn họ tới bệnh viện thăm cô ta, Mục phu nhân lắc đầu: “Cả cái nhà này đều là cho người ta mệt muốn chết.”

“Mẹ, người phải giữ gìn sức khỏe cho tốt.”

“Nhưng mà cuối cùng cũng có chuyện đáng mừng.” Sắc mặt Mục phu nhân vui vẻ: “Có thể Âm Âm mang thai rồi.”

“Cái gì?” Lăng Thì Ngâm ngạc nhiên: “Cô ấy… cô ấy mang thai sao?”

“Tối qua nôn khan, không thoải mái, mẹ thấy tám phần là đúng rồi.”

Lăng Thì Ngâm vẫn không hề nhúc nhích, cô ta không nghĩ tới Phó Lưu Âm lại nhanh mang thai như vậy, dù có chuẩn bị tâm lý nhưng trong lòng vẫn vô cùng khó chịu, cố gắng không để lộ ra mặt.

Mục Thành Quân tiến vào thời điểm, Mục phu nhân đang nói chuyện đứa nhỏ với Lăng Thì Ngâm.

“Chờ Âm Âm sinh con xong, trong nhà sẽ náo nhiệt, ba con cũng có thể yên tâm không ít ……” Lăng Thời Ngâm cơ hồ không nói nên lời, Mục phu nhân thấy cô ta miễn cưỡng cười, đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay của cô ta: “May mắn, Thì Ngâm, con không có việc gì là tốt rồi, dưỡng thân thể cho tốt, mẹ vui lắm rồi.”

Mục Thành Quân ngồi xuống mép giường, gương mặt không hề có biểu tình gì, nhìn Mục phu nhân: “Mẹ, mẹ đi ăn chút gì đó.”

“Không cần, mẹ không đói bụng.”

“Tối hôm qua trôm non cả đêm, không ăn cái gì thì làm sao chịu được?”

Trong mắt Mục phu nhân hiện lên một chút lo lắng: “Thành Quân, Thì Ngâm phải bao lâu nữa mới có thể về nhà?”

“Phải xem tình trạng của cô ấy, có lẽ là mấy ngày, đến lúc đó về nhà dưỡng thân thể là được rồi.”

“Ơr bệnh viện mẹ cứ cảm thấy không yên tâm, Thành Quân, con bảo Kình Sâm đê vài người tới nơi này đi.”

Mục Thành Quân cảm thấy buồn cười, hai tay khoanh ngực: “Làm gì chứ?”

“Canh cửa, nhỡ may lúc con và mẹ không có ở đây có người tiến vào thì sao giờ?”

“Mẹ.” Mục Thành Quân thuận miệng nói: “Mẹ cho rằng đang đóng phim điện ảnh sao? Lại nói Thì Ngâm kết oán với ai sao?”

Tinh thần Mục Thành Quân tốt hơn Mục phu nhân rất nhiều, Lăng Thời Ngâm nhìn người chồng bên cạnh: “Thành Quân, tối hôm qua anh đi đâu?”

“Có ý gì?” Mục Thành Quân nhìn Lăng Thời Ngâm, hỏi lại.

“tối hôm qua anh không trở về nhưng anh cũng không ở lại phòng bệnh……”

“Anh ra ngoài hút thuốc rồi ngủ ở bên ngoài.”

Lăng Thời Ngâm không tin nhưng cũng không thể nói cái gì.

Mục Thành Quân rút ra điếu thuốc, muốn đốt, Mục phu nhân thấy vậy liền quát: “Thành Quân, đây là phòng bệnh đấy.”

“Mẹ, con đa nói rồi, mẹ nhanh đi ăn gì đi.” Mục Thành Quân biết, Mục phu nhân đang đề phòng anh ta, anh ta đứng dậy: “Được rồi, lát nữa con cho người qua đây.”

Anh ta nhấc chân đi ra ngoài, Lăng Thì Ngâm vội vàng kêu: “Lão công, anh đi đâu.”

“Tối nay lại tới, hiện nay công ty có chuyện cần xử lý.”

“;Lão công…”

Mục Thành Quân quay đầu nhìn cô ta: “Thì Ngâm, chuyện tai nạn xe cộ cô là người rõ ràng nhất, chuyện này dừng ở đây đi, tôi sẽ không truy cứu nữa, nhưng cô cũng phải một vừa hai phải, nếu không tôi cũng không giúp được cô.”

Người đàn ông nói xong liền bước ra ngoài.

Lăng Thì Ngâm nghe được tiếng đóng cửa truyền vào lỗ tai, cô ta cắn chặt môi, tuyệt đối không thừa nhận chuyện này có liên quan đến mình nhưng trong lòng Mục Thành Quân vô cùng sáng tỏ.

Người đàn ông ra khỏi phòng bệnh, nhìn thời gian, vẫn còn sớm, anh ta đến một phòng bệnh khác, không gõ cửa mà trực tiếp vặn cửa đi vào.

Trên người có một bệnh nhân nữa, không thể cử động, Mục Thành Quân đi tới.

Cô gái kia cười với anh ta: “Qua xem vợ anh sao?”&“Anh ở đây với em hơn nửa đêm, buổi sáng nếu không qua đó thì hơi kì cục.”

Cô gái nâng tay, Mục Thành Quân cầm lấy tay cô ta: “Đợi lát nữa bảo ba mẹ em tới đây cùng em.”

“bọn họ thấy bộ dạng này của em không phải đau lòng muốn chết sao?”

“Chẳng lẽ em định nằm đây một mình?”

Cô gái cầm ngược tay người đàn ông: “Thành Quân, bộ dạng này của em không sao, em không vât vả, có thể thấy anh bình yên vô sư là trời cao quá chiếu cố với em rồi.”

“Miệng em là ngọt nhất.”

Mục Thành Quân ngồi xuống mép giường, có một số chuyện phải nói rõ ràng với cô gái: “Lacy, chuyện này cứ thế qua đi, anh biết em chịu uy khuất nhưng anh cũng đã có câu trả lời cho em, hiện tại Lăng Thì Ngâm bị thương nặng, chuyện này nếu ầm ĩ lớn anh cũng không có câu trả lời cho Lăng gia.”

Cô gái kia đương nhiên hiểu, lần này cô ta gặp tai nạn xe cô chứng tỏ Lăng Thì Ngâm muốn mạng của cô ta.

Nhưng tối qua Mục Thành Quân đã nói, Lăng Thì Ngâm bị anh ta đánh cho tàn phế, hiện tại cũng đang ở bệnh viện.

Anh ta nói như vậy thì nói thôi.

Ít nhất trước mặt cô ta cần nói vậy.

Lacy gật đầu: “Thành Quân, em hiểu, anh thay em trút khẩu khí này, dù có ủy khuất nữa cũng như xem mặt mũi của anh, em sẽ nuốt ủy khuất này xuống bụng.”

Mục Thành Quân khuôn mặt cô gái: “Ngoan.”

anh ta cũng không ở lại bao lâu, rốt cuộc được một lúc có người kiểm tra phòng.

Sau khi Mục Thành Quân ra ngoài, cô gái kia cầm điện thoại trong tay. Cô ta phải xem chuyện này như chưa từng xảy ra sao? Không phải rất buồn cười sao?

Suýt chút nữa thì cô ta đã mất cái mạng.

Cô ta biết Lăng Thì Ngâm vẫn ở trong bệnh viện này, cô ta cần nhân lúc Lăng Thì Ngâm còn chưa quay lại nhà họ Mục mà ra tay, cô ta muốn Lăng Thì Ngâm phải hối hận cả đời, hối hận vì lúc đó đã động vào cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.