Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 398: Chương 398: Chương 262 -2




Ra ngoài, ánh nắng tươi sáng thoải mái, Tô Lạp nâng cánh tay che trước mắt, cô cảm thấy mình giống như đã rất lâu chưa từng thấy ánh mặt trời như hôm nay, chân thật sự nhũn ra, loại hình dung này một chút đều không khoa trương.

Lão Bạch nhìn chằm chằm cô, tầm mắt cũng chuyển dời đến chân cô.

Hai chân có chút run rẩy, sắc mặt lão Bạch lộ vẻ nôn nóng, “Đây là xảy ra chuyện gì?”

“Không, không có gì.”

“Có phải hay không tối hôm qua……”

Lời này còn hỏi sao? Tô Lạp gục đầu xuống, “Chúng ta hiện tại đi đâu?”

“Nếu không đi xem phim đi? Hôm nay ở cùng em.”

Tinh thần Tô Lạp không tốt, cả người mất tinh thần lợi hại, hơn nữa ánh mặt trời chiếu xuống, càng thêm lười biếng, “Em muốn ngủ.”

Lão Bạch vừa nghe, hai mắt tỏa ánh sáng, “Chúng ta trở về.”

“Được.” Tô Lạp cho rằng anhnói trở về, là đưa cô về nhà.

Lại không nghĩ cổ tay bị nắm, nhìn lão Bạch kéo cô vào khách sạn. Sắc mặt lão bạch vui mừng, trái tim đều sắp nhảy ra ngoài.

Tô Lạp vội vàng kéo ống tay áo anh ta: “Này, chúng ta đi đâu vậy?”

“Không phải em buồn ngủ sao?”

“Em nói về nhà a, em về nhà ngủ!”

Lão Bạch dừng chân, nghiêm trang nhìn chằm chằm cô: “Hôm nay dì cũng được nghỉ ngơi đúng không? Lúc này trở về, bbaf nhất định sẽ truy vấn tối hôm qua em đi đâu.”

“Em…… Em nói em ở cùng đám bạn Thiến Thiến .”

“Anh đoán dì đã gọi điện thoại cho các cô ấy, mấy người bạn kia của em nhất định đã bán đứng em rồi.”

“……”

Lão Bạch đưa tay sờ sờ khuôn mặt của Tô Lạp: “Thực xin lỗi, tối hôm qua cũng không để cho em nghỉ ngơi, em nhìn em xem, quầng thâm dưới mắt đều thấy được.”

Hai người đứng ở trong khách sạn thảo luận đề tài này. Tô Lạp nhỏ giòng nó: “Em mặc kệ, sớm hay muộn mẹ em cũng sẽ biết, em phải đi về.”

“Anh thuê cho em một phòng để em ngủ một buổi trưa.” Lão Bạch không có ý buông tay: “Em ngẫm lại, mẹ em sẽ biết tối qua chúng ta… Nhất định bà sẽ không thể không truy vấn, em còn muốn ngủ sao?”

“Em không cần đi vào……” Tô Lạp bài xích.

“Em yên tâm, thuê phòng xong anh chỉ nhìn em ngủ, chờ em ngủ anh lập tức rời đi.”

Tô Lạp không khỏi hừ lạnh, “ tối hôm qua anh cũng nói giống như vậy.”

“Anh cam đoan.” Người đàn ông nói xong, nâng bàn tay lên.

“Em không tin.”

Lão Bạch nhìn đồng hồ: “Em ngủ rồi anh liền đi bệnh viện, chỗ Tưởng tiên sinh anh phải tới, cũng sẽ bận đến buổi tối, vừa lúc chúng ta có thể ăn cơm tối.”

Tô Lạp đứng đó sắp buồn ngủ rồi, cả người cực kì thiếu ngủ, sáng nay tỉnh dậy nặng cả đầu.

“Anh cam đoan.”

Tô Lạp còn đang do dự, lão Bạch thấy thế, dứt khoát ôm nàng bước nhanh vào bên trong khách sạn.

Lúc lão Bạch thuê phòng lần nữa, Tô Lạp đứng sau lưng anh ta, lão Bạch lấy thẻ phòng liền kéo cô vào thang máy.

Đi vào phòng, Tô Lạp nhìn xung quanh: Anh đưa thẻ phòng cho em, anh bận thì đi đi.”

“Anh đưa em vào.”

“Không cần.”

“Bên trong có có một số thứ anh sợ em dùng không quen.”

“Anh……”

Lão Bạch mở cửa phòng ra, rồi mới kéo Tô Lạp đi vào, vào phòng, lão Bạch chỉ chỉ máy pha cf phê cách đó không xa : “Thứ này em biết dùng sao?”

“Em không uống cà phê, em uống nước khoáng là được.” Tô Lạp ngồi xuống mép giường, thấy lão Bạch đứng bất động, cô thúc giục nói: “Anh bận thì đi nhanh đi.”

“Không quan hệ, anh chờ em ngủ anh lại đi.” Lão Bạch nói xong lời này, anh ta đi tới trước mặt Tô Lạp, khom lưng bế cô lên giường, đôi tay lão Bạch gắt gao ôm cô, “Mau ngủ.”

“Đừng, đừng như vậy.”

“Anh không động vào em, em xem, tay của anh liền đặt ở trên eo.” Lão Bạch nói xong quả nhiên vẫn không nhúc nhích.

Tô Lạp vẫn không thả lỏng cảnh giác, nhưng chung quy không thắng nổi buồn ngủ, cô từ từ nhắm mắt ngủ mất.

Quả nhiên Lão Bạch không giữ lời, sau khi Tô Lạp ngủ anh ta vẫn không rời đi nhưng vẫn không động tay động chân, anh ta biết tối qua cô mệt muốn chết rồi, cần để cô ngủ một giấc thật ngon thì buổi tối mới có thể tiếp tục chiến đấu.

Mục gia muốn xem camera theo dõi, chuyện này tất sẽ kinh động Tưởng Viễn chu.

Xem như Bệnh viện cũng rất phối hợp, nhìn camera theo dõi thấy người đàn ông lẻn vào phòng của Lăng Thì Ngâm vẫn không thể nhận ra bất quá cũng nằm trong dự kiến của bọn họ.

Mẹ Lăng ôm hy vọng cuối cùng đi tìm bác sĩ, nếu ngay cả bệnh viện Tinh cảng cũng nói không còn hy vọng tương đương phán án tử hình cho Lăng Thì Ngâm.

Trong phòng bệnh.

Người một nhà ngồi ở trên sô pha, Phó Lưu Âm không tham gia thảo luận nhưng cũng không thể rời đi nên chỉ có thể ngồi như thế.

Ba Lăng đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Chuyện này do Thành quân gây nên. Mục gia các người định làm sao để có câu trả lời thỏa đáng cho Thì ngâm đây?”

Mục Thành Quâncười lạnh: “Dựa vào đâu mà nói chuyện này do tôi gây ra?”

“Thành Quân, con gái tôi đang tốt đẹp giao cho anh……”

Ba Lăng kích động, Mục phu nhân thấy thế, đưa tay đè lại cánh tay đứa con cả: “Thành Quân, con bớt tranh cãi đi, hiện tại Thì Ngâm như vậy trong lòng ai cũng không dễ chịu.”

“Tôi thấy vẫn nên báo cảnh sát thôi.” Ba lăng nhùn con gái nằm trên giường bệnh: “Tôi không thể để Thì Ngâm vô duyên vô cớ chịu tội được, rốt cuộc là ai hại con bé, tôi phải làm cho rõ.”

Mục phu nhân là người đặc biệt coi trọng mặt mũi cùng danh dự, chuyện Mục Thành Quântrước kia bị thương, Mục gia chính là trăm cay ngàn đắng mới dấu diếm được. Hiện giờ chuyện này nếu báo cảnh sát, một số việc liên quan đến Mục Thành Quâncùng người phụ nữ đó truyền ra, ậy Mục Thành Quânhung hăng hành hung Lăng Thì Ngâm càng không thể che giấu…

“Thông gia, ông đừng xúc động, có chuyện từ từ nói.”

“Đến mức này còn muốn như thế nào nữa? Tôi biết, hiện tại Lăng gia chúng tôi nghèo túng, cái gì cũng không còn, nhưng cũng không đại biểu chúng tôi dễ bắt nạt. Chuyện này các người phải cho Thì Ngâm nhà chúng tôi câu trả lời thỏa đáng!”

Mục Thành Quân nghe ba Lăng nói như vậy đương nhiên là không sợ cũng sẽ không đặt lời uy hiếp đó vào tai. Nhưng Mục phu nhân hy vọng một điều nhịn chín điều lành. Phó Lưu Âm nghe bọn họ ông một câu bà một câu không khỏi thất thần. Lăng Thì Ngâm bị ủy khuất còn có người nhà thay cô ta nói giúp. Nếu chuện này rơi trên người cô thì sao?

Hai bên giằng co Lăng gia chỉ trích Mục gia, Mục phu nhân nhấn mạnh Lăng Thì Ngâm như vậy không liên quan tới Mục gia, rốt cuộc lúc ấy ở bệnh viện ngoại trừ mẹ Lăng thì không còn người khác.

Phó Lưu Âm nghe mà đau đầu, nhịn không được nói một câu: “Mọi người cũng đừng cãi nữa, nói đến cùng vẫn là người một nhà, đánh gãy xương cốt còn có gân. Theo con thấy, chỉ cần anh cả có thể làm được một chút chuyện thì chuyện này liền bỏ đi, muốn truy cứu cũng nên truy cứu đến người chân chính thương tổn chị dâu mới đúng.”

“Chuyện gì?” Mục thành quân vừa nghe, liền hỏi.

Phó lưu âm nhàn nhạt mở miệng, “Chỉ cần anh cả không rời không bỏ chị dâu, cả đời yêu chị ấy mà không ly hôn, chỉ cần làm được điểm này, em tin tưởng Lăng gia sẽ không khó chúng ta.”&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.