Mục Kình SÂm không dấu vết nhíu mày, vậy mà cô còn nói được lời như vậy?
Lăng gia muốn cũng chỉ có lời này, mọi người sẽ không cứng rắn nữa. Chỉ làm Mục gia không hiểu rõ đáp án mà Lăng gia muốn sao/ Mục Kình SÂm không nói gì là vì không muốn quản, Mục phu nhân không nói gì chỉ sợ bởi vì không xác định lúc này Mục Thành Quân vẫn muốn gì.
Lần này thì hay rồi, lời này bị Phó Lưu Âm nói rõ rồi.
Ba lăng nghe thế không nhịn được nhìn Mục Thành Quân, sau đó Lăng Thì Ngâm nằm trên giường bệnh cũng ngừng khóc.
Mục phu nhân đặt tay lên vai Mục Thành Quân: “Thành Quân.”
Mục Thành Quân nhìn Phó Lưu ÂM, khóe môi nhếch lên vòng cung: “Con và Thì NgÂm là vợ chồng, con chưa từng nghĩ vì cô ấy bị tàn tật mà vứt bỏ cô ấy, yên tÂm đi, cô ấy vĩnh viễn là vợ của con.”
Mẹ Lăng nghe thế, sắc mặt cũng dịu lại. Hai tay ba Lăng ôm đầu, dù có lời này của Mục Thành Quân nhưng ông vẫn không vui nổi.
Lăng Thì Ngâm như vậy chứng tỏ sau này Lăng gia cũng xong rồi.
Ông đau lòng cho con gái nhưng lại không thể mang Lăng Thì Ngâm về nhà, nhưng nghĩ đến hiện tại vận mệnh của Lăng Thì Ngâm như vậy, trái tim ba Lăng như bị dao cắt.
Lúc Hứa Tình ThÂm đi vào văn phòng, Tưởng Viễn Chu đang nghiêm chỉnh đứng hút trước cạnh cửa sổ, nghe thấy tiếng mở cửa, anh theo bản năng quay đầu, nhanh chóng dập tắt thuốc.
Hứa Tình ThÂm phất tay: “Mùi thật nặc.”
Cửa sổ mở ra, người đàn ông đẩy gạt tàn sang bên cạnh, Hứa Tình ThÂm đi tới cạnh anh.
“Em nghe nói bệnh viện xảy ra chuyện?”
“Không tính là bệnh viện xảy ra chuyện.” Tưởng Viễn Chu đưa tay kéo cô vào ngực: “Có người vào phòng bệnh Lăng Thì Ngâm.”
“Có lẽ Lăng gia và Mục gia sẽ không bỏ qua đúng không?”
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu thoải mái: “Anh mở bệnh viện này chứ không phải mở công ty thuê vệ sĩ, có người muốn hại Lăng Thì Ngâm cho nên vào phòng bệnh của cô ta, bệnh viện là nơi cứu người chẳng lẽ bọn họ còn thấy lạ vì không phải người bảo vệ cô ta sao?”
Tuy là nói như vậy nhưng Hứa Tình ThÂm vẫn lo lắng như cũ: “Nếu bọn họ nhất định truy cứu thì làm thế nào?”
“Vậy bồi thường thêm nhiều tiền là được.” Tưởng Viễn Chu nhìn chuyện này đã quen rồi, nói như gió thổi mây bay: “Nếu muốn nói bệnh viện có trách nhiệm vậy cứ bồi thường là xong.”
Hai tay Hứa Tình ThÂm đặt trong tay Tưởng Viễn Chu: “Đúng rồi, sao hôm nay không thấy lão Bạch đâu?”
“Em còn trông cậy hôm nay Lão Bạch có thể thức dậy sao?”
“Có ý gì chứ?” Hứa Tình ThÂm quay đầu nhìn anh.
“Anh đoán có lẽ ngày mai anh ta chưa chắc đã xuất hiện.”
Hứa Tình ThÂm buồn cười: “Đừng lấy anh ta ra làm trò cười.”
“Anh cười anh ta chứu?”
“Mấy lời này của anh, một lát nữa em nhìn thấy Lão Bạch sẽ nói lại mấy lời này cho anh ta.”
Tưởng Viễn Chu đặt cằm lên vài Hứa Tình ThÂm, anh cười nói: “Không sao, dù sao hôm nay em cũng không thấy được anh ta.”
“Vậy anh gọi anh ta tới đi.”
“Lão Bạch khó khăn lắm mới có lần phá thân, sao anh có thể nhẫn tÂm đi phá hỏng chuyện tốt của anh ta chứ? Anh ta đã nhịn mấy chục năm rồi, anh thấy cho anh ta ba ngày ba đêm nữa cũng không đủ.”
Hứa Tình ThÂm đưa tay vỗ nhẹ mu bàn tay Tưởng Viễn Chu: “Anh hiểu Lão Bạch đến mức thÂm sâu như vậy rồi hả/”
“Anh ta mỗi ngày đi theo anh sao anh có thể không biết đây?”
“Em mới không tin.”
“Em không tin Lão Bạch thuần khiết hay là không tin anh nói thời gian kia?”
Hứa Tình ThÂm nhìn ra cửa sổ, cô kéo tay tv, xoay người dựa vào vách tường, hai tay ôm ngực: “Hai cái em đều không tin.”
“Không phải quan hệ của em và Tống Giai Giai rất tốt sao? Em bảo cô ta hỏi Tô Lạp là biết.”
Hứa Tình ThÂm vung tay, nhẹ nhàng đẩy trước ngực người đàn ông: “Đề tài này dừng ở đây, quá nhạy cảm rồi.”
Phải biết rằng Lão Bạch biết bọn họ ở sau lưng bàn luận như vậy về anh ta đúng là không phu máu thì không thể.
“Mẫn cảm cái gì chứ?” Tưởng Viễn Chu tiến lên, hai tay chống bên người cô: “Đợi anh ta tới anh nhất định sẽ hỏi thẳng anh ta, nếu đúng đến lúc đó lại cho Lão Bạch một bao lì xì lớn để chúng mừng anh ta.”
“Đừng…” Hứa Tình ThÂm chịu thua Tưởng Viễn Chu: “Anh cho Lão Bạch lì xì lại biến thành anh ta xấu hổ thì sao?”
Chúc mừng cái gì đây? Chúc anh ta phá thân thành công sao?
“Xấu hổ sao?” Tưởng Viễn Chu hỏi lại.
“Đương nhiên.”
Người đàn ông lắc đầu: “Anh không xấu hổ.”
Hứa Tình ThÂm cúi đầu cười, hai tay Tưởng Viễn Chu nắm chặt vai cô: “Này, là em cá cuộc thua anh…” Người đàn ông lại gần, thổi nhẹ bên tai cô: “Lúc nào thì thực hiện đây hả?”
Cổ Hứa Tình ThÂm ngứa vô cùng, cô nhún vài: “Hiện tại là buổi tối sao?”
“Ai nói phải buổi tối mới được?” Tưởng Viễn Chu giơ cánh tay lên, chỉ cách đó không xa.
Hứa Tình ThÂm kéo tay anh lại: “Đừng không đừng đắn như vậy, chúng ta nói chuyện Lăng Thì Ngâm đấy.”
.