Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 400: Chương 400: chương 263 -2




“Mất cả hứng, nói tới cô ta làm gì?” Tưởng Viễn Chu nhìn vào mắt cô: “Lăng Thì Ngâm bị đánh chuyện này liên quan tới Mục Thành Quân, muốn hỏi thì hỏi tình nhân anh ta đi.”

Hứa Tình ThÂm bị anh nhắc nhở, nghĩ tới gì đó, cô đứng thẳng người, ánh mắt đầy nghiêm túc: “Người phụ nữ có quan hệ không ít kia với Mục Thành Quân hiện tại đang ở bệnh viện Tinh cảng,Lăng Thì Ngâm không thể Âm thầm chiu đựng được.”

“Quan tÂm bọn họ làm gì?” Tưởng Viễn Chu cười lạnh: “Cái gì mà có quan hệ không ít? Tình nhân thì nói là tình nhân, hiện tại Lăng Thì Ngâm và người phụ nữ kia cắn xé nhau, ai cũng không phải là người tốt.”

“Tuy là nói như thế nhưng loại chuyện này quyết không thể để xảy ra ở bệnh viện Tinh cảng được.”

Lúc xế chiều Mục Thành Quân mang theo mọi người xuống lầu ăn cơm, cha mẹ Lăng không chịu đi nói muốn ở cùng con gái.

Mấy người ra ngoài, mẹ Lăng đi ra cửa xác định người nhà họ Mục đi xa rồi mới quay trở lại giường bệnh.

Bà ôm lấy Lăng Thì Ngâm không nhịn được khóc rống,đôi mắt Lăng Thì Ngâm hàm chứa sự oán hận, cô ta biết hiện tại có nói gì bây giờ, có khóc cũng không làm gì được: “Ba, mẹ, người đàn bà hại con đang ở trong bệnh viện Tinh cảng, xảy ra chuyện này Thành Quân không thể nào không quan tÂm, chuyện này ba nhất định phải thay con quyết định.”

“Con nói cho ba biết, người hại con rốt cuộc là ai?”

Gương mặt Lăng Thì Ngâm đầy nước mắt nhưng vẫn không lau đi: “Thành Quân có người phụ nữ ở bên ngoài,là con tìm người động cô ta, hiện tại cô ta hại con thành bộ dạng này,con không thể nào để cô ta dễ chịu được.”

“Ba không thèm để ý chuyện gì khác, nếu cô ta hại con thành như vậy, đương nhiên ba cũng muốn cô ta nếm chịu sự thống khổ giống như con.”

Hiện tại mẹ Lăng không nghe vào những thứ này, đối với bà mà nói, dù có giết chết người phụ nữ kia cũng không đổi lại được con gái bà khỏe mạnh: “Thì NgÂm à, mẹ nghĩ nếu không con về nhà cùng mẹ đi, mẹ thật sự rất lo lắng giao còn về Mục gia.”

“Mẹ, con cứ thế trở về không phải bị người ta cười nhạo cả đời sao?”

Mẹ Lăng lắc đầu: “Không ai cười con hết.”

“Nhưng con không thể đứng lên, con không cam lòng.”

Đôi mắt mẹ Lăng đỏ bừng, ngồi bên cạnh khóc nức nở. Lăng Thì Ngâm nghiêng mặt sang một bên: “Ba, trước khi người đàn bà kia xuất hiện, ba nhất định phải giúp con hoàn thành chuyện này.”

“Được.”

Chỗ ăn cơm ở đối diện bệnh viện Tinh cảng, Mục Thành Quân đi thẳng về phía trước, Mục phu nhân đi theo sau, Mục Kình SÂm đi tới mép đường ý không muốn qua đó.

“Mẹ, con và Âm Âm về trước.”

Mục phu nhân dừng chân: “Ăn cơm rồi lại vè, đi đi lại lại mấy tiếng các con chắc cũng đói bụng rồi.”

“Không cần đầu ạ.”

Mục Thành Quân quay đầu lại, sau đi tới: “Cùng ăn đi, anh có chuyện muốn nói với hai người.”

“Nói gì?” Mục Kình SÂm trực tiếp hỏi.

“Kình SÂm, hiện tại ở nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, em vốn là em trai anh, anh cũng chỉ có thể thương lượng được với em.”

Mục phu nhân gật đầu: Kình SÂm, ăn cơm trưa mà thôi, đi đi.”

Mục Kình SÂm giữ chặt tay Phó Lưu ÂM, cười lạnh với Mục Thành Quân: “Vốn trong nhà sẽ không xảy ra chuyện lớn như vậy.”

Mục Thành Quân không nói gì, Mục phu nhân nhìn hai người, sau đó kéo tay Phó Lưu ÂM đi.

Cô không thể không đi theo tới chỗ ăn cơm, mấy người ngồi xuống, Mục Kình SÂm tùy ý gọi vài món ăn, Mục Thành Quân lấy ra một hộp thuốc lá, lại đưa mắt nhìn Phó Lưu ÂM: “ÂmÂm, hôm nay em giúp anh hay là hại anh đây?”

Phó Lưu ÂM mở to đôi mắt nhìn Mục Thành Quân: “Anh cả, đương nhiên là em đang giúp anh rồi.”

“giúp anh?” Mục Thành Quân ngoài cười nhưng trong không cười,nhếch môi: “Em nói một chút, em giúp anh thế nào?”

“Nếu anh không như vậy thì làm sao Lăng gia có thể dễ dàng bỏ qua cho anh đây?”

“Ý của em nói là Lăng gia hoàn toàn có thể buộc anh đi vào khuôn khổ phải không?”

Mục Thành Quân duỗi đôi chân thon dài, ngồi bên cạnh nghe,chỉ là không nói lời nào, Phó Lưu ÂM không hề sợ hãi Mục Thành Quân: “Anh cả, vậy anh định nói anh vì chị dâu bị tê liệt thì sẽ ly hôn với chị ấy sao? Không thể nào. Dù sao anh vừa lấy được công ty Lăng gia, hiện tại chị dâu gặp chuyện không mau, nếu anh cứ một cước đạp chị ấy đi thì nhất định bên ngoài sẽ nói ra nói vào, nói lúc đó anh kết hôn là vì công ty của Lăng gia. Em không muốn nhìn thấy bộ dáng gây sự của Lăng gia.”

“Đúng vậy.” Mục phu nhân tiếp lời: “Hôm nay quả thật ít nhiều nhờ có Âm Âm, con bé biết Lăng gia muốn nói gì cho nên mới thay chúng ta giải vây.”

Mục Thành Quân liếc nhìn Mục Kình SÂm, anh ta nhếch môi: “Vâng, ít nhiều nhờ có Âm Âm, em giúp anh anh sẽ nhớ kỹ, sau đó nhất định sẽ tìm cơ hội trả lại cho em.”

“Không cần.’ Mục Kình SÂm im lặng rất lâu bỗng nhiên mở miệng: “Người một nhà không ai nói như vậy, không cần khách khí.” Phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, Mục phu nhân cũng không có khẩu vị rồi: “Đợi Thì NgÂm ổn định xong thì nhanh chóng đón con bé về nhà.”

“Được.” Mục Thành Quân đồng ý.

Phó Lưu ÂM rũ mắt, không để ý đến ánh mắt của Mục Thành Quân, trong mắt anh ta lộ ra sự Âm ngoan, lpa hơi hối hận vì lúc này ở phòng bệnh hơi lắm miệng. Đầu cô nhanh chóng xoay chuyển, muốn cho Mục Thành Quân một nhân tình để sau này anh ta đừng nhìn mình chằm chằm nữa.

“Anh cả, ngày hôm qua bệnh viện Tinh cảng doán vào một người phụ nữ bị tai nạn xe cộ, tính mạng của cô ấy là chị dâu em cứu trở về.” Phó Lưu ÂM nói đến đây còn nói thêm một câu: “Tưởng thiếu phu nhân.”

“Rồi sao?”

“Em nghe chị dâu nói, cô ta kia có quan hệ không tầm thường với anh.”

Ngón tay Mục Thành Quân kẹp điếu thuốc, miệng phun ra ngụm khói: “Tiếp tục nói.”

Mục Kình SÂm không ngăn cản, anh biết Phó Lưu ÂM tự có chừng mực, cũng rất thông minh, không thể nào tự đào hố chôn mình được.

“Chị dâu xảy ra chuyện như vậy đương nhiên chúng m đều tin tưởng anh nhưng hiện tại tÂm lý của chị dâu rất cực đoạn, chị ấy biết cô gái kia ở đây, anh xem…”

Mục phu nhân vừa cầm đũa lên liền thả xuống: “Lão Đại, lá gan con cũng quá lớn rồi.”

Mục Thành Quân phun khói: “Cũng không phải con mang cô ta tới Tinh cảng.”

“Anh cả, dựa theo sự hiểu biết của em về chị dâu, em chỉ sợ chị dâu sẽ gây bất lợi cho cô gái kia.”

Mục Thành Quân hung hăng hít vào một hơi thuốc lá, lúc này mới nhìn vào Phó Lưu ÂM: “Ý của em là hiên tại anh nên cho người bảo vệ cô ta?”

“Tổn thương tới tổn thương đi sớm muộn gì giấy cũng không gói được lửa, em sợ việc này sẽ gây bất lợi cho anh.”

“Đúng thế.” Mục phu nhân đứng ngồi không yên: “Nhỡ may người của Lăng gia muốn ăn miếng trả miếng thì làm sao?”

Mục Thành Quân nhẹ nhàng thở khói thuốc ra, cười cười, không cho là đúng: “Mẹ, dù Lăng gia có ăn miếng trả miengs cũng sẽ không tìm tới con, mẹ còn lo lắng cái gì?”

“Anh cả, cô gái kia thì sao?”

Phó Lưu ÂM nhắc nhở Mục Thành Quân một câu, tốt xấu gì cũng để anh ta nhìn kỹ cô gái này, không nghĩ tới anh ta lại có thái độ như vậy.

“Cô gái kia?” Mục Thành Quân thả tay lên bàn, tay kia chống má, đôi mắt không rõ ý tứ hàm súc, giống như đang nghe thấy chuyện cười, nhưng lại làm vẻ nghiêm túc nói: “Nói cho đến cùng không phải chỉ là phụ nữ bên ngoài thôi sao? Âm Âm, nếu ngày nào đó Kình SÂm cũng có người phụ nữ bên ngoài như anh, em cũng đồng tình người phụ nữ kia sao?”

Xem như Phó Lưu ÂM nhìn thấy sự vô sỉ của người đàn ông này rồi, cô dựa người ra sau, nói thẳng: “Sẽ không.”

Mục Thành Quân trêu đùa cô: “Sao em biết là không?” Nếu có chyện này thì em làm thế nào?”

Phó Lưu ÂM thốt lên: “Em sẽ bắt…” Cô giơ ta lên làm động tác chém xuống, sắc mặt Mục Thành Quân trắng xanh, Mục Kình SÂm thấy vậy nắm chặt bàn tay Phó Lưu Âm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.