Sắc mặt Mục phu nhân cũng hoàn toàn thay đổi.
Mục Kình Sâm nắm chặt tay Phó Lưu Âm, kéo cô lại.
Phó Lưu Âm nhìn chằm chằm mấy người này, chỉ cảm thấy sắc mặt bọn họ rất quái dị, như bị cô chọc trúng chỗ đau nào đó. Mục Thành Quân cũng mất tự nhiên mà dời tầm mắt, Phó Lưu Âm muốn rút tay ra nhưng lại bị Mục Kình Sâm nắm chặt.
“Con gái thì nên dịu dàng một chút.”
“Là anh cả hỏi em trước.”
Mục Thành Quân nuốt cơn giận vào người, anh ta cắn chặt răng, gương mặt tuấn tú đầy hung ác cười trừ: “Tốt xấu gì ở chỗ này cũng là nơi đông người, anh đánh giá cao nhị thiếu phu nhân Mục gia là em đấy.”
“Được rồi.” đúng lúc Mục phu nhân đứng ra nói vài câu: “Ăn cơm đi, ăn cơm xong còn phải về bệnh viện, lát nữa nhớ mang theo một phần cơm về.”
Ăn cơm xong, Mục Kình Sâm ngồi trên ghế không nhúc nhích: “:Mẹ, anh cả, mọi người nhanh về bệnh viện đi, con đi tính tiền.”
“Được.” Tình huống Lăng Thì Ngâmđã như vậy, Mục phu nhân cũng không ép con trai và con dâu phải ở lại phòng bệnh.
Mục phu nhân và Mục Thành Quân đi ra ngoài, Phó Lưu Âm muốn đứng dậy thì Mục Kình Sâm đã kéo cổ tay cô ngược trở lại: “Gấp cái gì, ngồi xuống đi.”
“Em cho rằng em nhắc anh cả như vậy anh ấy sẽ lo lắng mà chạy nhanh về bệnh viện.”
Mục Kình Sâm nghe vậy liền bật cười: “Em cho rằng anh ấy là tên ngốc sao?”
“Có ý gì?”
“Em nghĩ đến ngày đó thì anh ấy đã nghĩ tới từ lâu rồi.”
Phó Lưu Âm cau mày: “Anh cả thật sự phái người đi bảo vệ cô gái kia sao?”
“Chắc là không.”
“Anh làm em mù mờ rồi.”
Mục Kình Sâm gõ gõ mấy ngón tay trên bàn: “Lăng Thì Ngâmvà người phụ nữ kia đều phá hủy quy tắc trò chơi, hiện tại Lăng Thì Ngâmđã chịu trừng phạt, còn người phụ nữ kia… phải coi số mệnh của cô ta rồi.”
“Anh trai anh sẽ mặc kệ sao?”
“Anh ấy sao?” Mục Kình Sâm ý vị thâm trường cười cười: “Anh không quan tâm anh ấy, người anh quan tâm là em đấy, em và Lăng Thì Ngâmđứng ở hai vị trí đối lập, nếu anh là em anh sẽ hy vọng cô ta mãi mãi không vào cửa Mục gia một bước.”
“Loại chuyện này không phải do em quyết định, lại nói, Lăng gia có thể bước vào chứng minh là người không đơn giản. Nhìn mấy người phụ nữ bên cạnh anh cả sẽ biết, có thể đánh cho Lăng Thì Ngâmtrực tiếp tàn phế có thể thấy ác độc đến mức nào.”
“Đi thôi.” Mục Kình Sâm cầm di động trên bàn lên: “Anh còn phải đi giải quyết thay anh ấy.”
“Làm cái gì?” Phó Lưu Âm khó hiểu hỏi.
“Đại thiếu phu nhân Mục gia nằm viện bị tàn phế, đại thiếu gia Mục gia gặp tai nạn không may, em cho rằng đám truyền thông không bắt được tiếng gió sao? Mẹ anh không tin tức liên quan hco nên loại chuyện này thường do anh đi giải quyết.”
ở Mục gia, chuyện liên quan đến Mục Thành Quân rất nhiều, Mục Kình Sâm thường phải giải quyết cho anh ta.
Bệnh viện Tinh cảng
Hứa Tình Thâm đi vào phòng bệnh, người phụ nữ mở to mắt nhìn ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng bước chân, cô ta quay đầu nhìn Hứa Tình Thâm.
“Bác sĩ, tôi muốn xuất viện.”
“Bây giờ cô vẫn chưa thể xuất viện.” Hứa Tình Thâm đứng trước giường bệnh: “Người nhà cô đâu?”
“Bọn họ có việc của mình, ai sẽ ở đây chăm sóc tôi chứ?”
Hứa Tình Thâm nhìn nhìn, gương mặt không cố biểu tình gì: “Cô không sợ có người vọt vào phòng bệnh gây bất lợi cho cô sao?”
“Có ý gì?”
“Lời của tôi có ý gì hẳn cô là người rõ nhất.” Hứa Tình Thâm đi vòng quanh giường bệnh, lại tới phía bên trái cô gái kia: “lúc Lăng Thì Ngâmbị đánh, chuyện lại xảy ra ở bệnh viện, chõ bệnh viện đã báo cảnh sát rồi.”
Cô gái kia mím môi, Hứa Tình Thâm cúi người lại gần mặt cô gái kia: “Các người xem bệnh viên Tinh cảng là cái gì? Công viên trò chơi sao? Ở đây đánh tới đánh lui chơi rất vui có đúng không?”
“Tôi nghe không hiểu ý của cô.”
“Bên ngoài phòng bệnh tôi đã cho người canh gác, yên tâm đi, cô không cần sợ người của Lăng Thì Ngâmsẽ xông tới đánh cô thành người tàn tật. Tôi sẽ để cô nhanh chóng xuất viện, sau khi xuất viện cô có yêu cầu gì cũng đừng tới bệnh viện Tinh cảng, nhìn các ngươi thật là phiền.”
Cô gái nhìn ra ngoài cửa: “Cô nói chuyện thật khó nghe.”
“Chuyện khó coi hơn cô cũng làm rồi, cô còn sợ lời người khác khó nghe sao?”
Một tay Hứa Tình Thâm đút túi, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện.
Cô gái kia nhìn ra ngoài: “Bạn trai tôi tới.”
Hứa Tình Thâm nhấc chân, cô gái kia liếc mắt nhìn cô: “Cô thật sự an bài người ở bên ngoài sao?”
“Tôi không muốn bồi thường Tinh cảng vì các cô.”
“Cô để cho bạn trai tôi vào đi.”
Hứa Tình Thâm đi tới cửa, âm thanh bên ngoài càng kịch liệt, Hứa Tình Thâm kéo cửa phòng bệnh, nhìn hai người đàn ông xa lạ ở bên ngoài.
Vệ sĩ đang ngăn bọn họ lại, Hứa Tình Thâm đứng trước cửa: “Các người đang làm gì?”
Đối phương nhìn thấy bên trong có người liền xoay người rời đi, Hứa Tình Thâm thấy bọn họ nhanh chóng rời đi cô quay trở lại phòng bệnh: “Xem ra có người khẩn trương không kịp chờ mà xuống tay với cô đấy.”
“Vì sao cô muốn giúp tôi?”
“Tôi không giúp cô mà bệnh viện Tinh cảng là của ông xã tôi.”:
Cô gái kia nhìn Hứa Tình Thâm rời đi, vệ sĩ đưa tay đóng cửa lại, cô ta sờ điện thoại bên cạnh muốn gọi cho Mục Thành Quân nhưng bên kia đều không nghe.
Trong phòng bệnh của ltn, mẹ Lăng ngồi trên mép giường, ba Lăng nhận điện thoại xong sắc mặt không vui ngồi xuống mép giường: “Xem ra khó mà hoàn thành ở bệnh viện.”
“Vì sao?”
“Bên ngoài phòng bệnh của người đàn bà kia có thêm hai vệ sĩ, ngoài trừ nhân viên y tế ra thì người khác đừng mong vào được.”
Lăng Thì Ngâmnắm chặt tay: “Động tác của cô ta lại nhanh như vậy?”
“Chuyện này hẳn là liên quan tới Hứa Tình Thâm, người là cô ta sắp xếp.”
“Hứa Tình Thâm? Lại là cô ta, vì sao lại là cô ta chứ? Cô ta và người đàn bà kia có quan hệ gì, vì sao cô ta luôn muốn phá hỏng chuyện của con!” Lăng Thì Ngâmkích động nắm chặt tay, mẹ Lăng thấy thế vội vàng đè tay cô ta lại: “Thì Ngâm, đừng như vậy, bình tĩnh một chút.”
“Mạng người đàn bà kia cũng là cô ta cứu trở về, hiện tại còn muốn bảo vệ người đàn bà kia, cô ta rõ ràng đang nhằm vào con.”
Lăng Thì Ngâmchống tay hai bên người muốn ngồi dậy, mẹ Lăng thấy vậy đè bả vai cô ta lại: “Thì Ngâm, hiện tại tạm thời đừng động chuyện bên đó, điều dưỡng thân thể mới là quan trọng…”
Tưởng Viễn Chu nhúng tay vào chuyện này, nhất định người Lăng gia không thể vào được phòng bệnh kia, mấy ngày sau cô gái kia xuất viện.
&