Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 402: Chương 402: chương 264 -2




Ngày đó Lăng Thì Ngâmvề Mục gia, Mục Thành Quân và Mục phu nhân tự mình tới bệnh viện đón cô ta.

Trước cửa Mục gia, Phó Lưu Âm đứng bên ngoài nhìn chiếc xe đi tới, cô và đám người hầu đi tới đón.

Lăng Thì Ngâm ngồi trên xe lăn, Mục Thành Quân che ô cho cô ta, lúc cô ta nhìn thấy Phó Lưu Âm, sắc mặt khẽ động, cái loại cảm xúc ủy khuất và không cam lòng này đều hiện ra.

“Hôm nay trời hơi nóng, Thì Ngâm, chúng ta nhanh vào nhà thôi.” Mục phu nhân nói xong muốn đẩy cô ta vào.

Phó Lưu Âm đứng bên cạnh bà: “Mẹ, để con đẩy cho.”

Lăng Thì Ngâmnắm chặt tay,Phó Lưu Âm nhận xe lăn từ trong tay Mục phu nhân.

“Âm Âm, Kình Sâm ở nhà không?”&“Vừa ra ngoài rồi ạ.” Phó Lưu Âm đẩy xe lăn vào trong, đẩy không cẩn thận dụng vào chậu hoa bên đường.

Cả người Lăng Thì Ngâmnhào về phía trước, may trong tay còn có sức lực, cô ta giữ chặt ghế, lúc này mới không để mình ngã xuống.”

“Thật xin lỗi, chị dâu, chị không sao chứ?”

Lăng Thì Ngâmcắn chặt răng, lắc đầu, cô ta nhìn trong sân: “Tôi không muốn vào, tôi muốn ở ngoài vườn phơi nắng.”

“Thì Ngâm, tốt nhất con đừng ngồi lâu, hay là lên giường nằm đi?”

“Mẹ, không sao, con chỉ muốn phơi nắng một lúc.”

Phó Lưu Âm nghe vậy liền nói với Mục phu nhân: “Nếu chị dâu cảm thấy mình chịu được thì mẹ để chị ấy ở trong vườn một lúc đi.”

“Vậy được,”

Phó Lưu Âm đẩy xe lăng vào vườn, Mục phu nhân cùng mấy người hầu đi vào nhà, có một số việc bà phải phân phó xuống. Phó Lưu Âm vừa đi liền nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, lại thấy Mục Thành Quân cũng đi theo.

“Anh cả, anh đẩy chị dâu đi.”

Mục Thành Quân không trả lời, chỉ đi theo sau Phó Lưu Âm, Phó Lưu Âm không đi nữa, ở đây có thể thấy được cửa chính, có chuyện gì cô còn có thể mở miệng gọi.&Phó Lưu Âm ngồi xuống băng ghế dài, đôi mắt Lăng Thì Ngâmđầy lạnh lùng: “Phó Lưu Âm, cô vui vẻ lắm đúng không?”

“Chị dâu, dựa vào đâu mà chị nói như vậy?”

Mục Thành Quân thu ô lại, đôi chân thon dài bước quan xe lăn của ltn, nh ta ngồi xuống bên cạnh Phó Lưu Âm: “Thì Ngâm, lời này của cô đúng là oan uổng cho Âm Âm rồi, cô đã quên lúc ở phòng bệnh cô ấy giúp cô nói chuyện thế nào rồi sao?”

Phó Lưu Âm nghe mà nổi cả da gà.

“Thành Quân, em tin dù cô ta không nói anh cũng không vứt bỏ em. Anh vẫn sẽ mang em về nhà.”

“Không đâu.” Mục Thành Quân nhếch môi cười: “Toi mang cô về nhà cũng vì Âm Âm bức tôi mà thôi.”

Phó Lưu Âm nghe anh tư xưng hô như vậy với mình liền vô cùng khó chịu: “Anh cả, anh đứng nòi chuyện buồn cười như vậy.”

“Ai nói chuyện cười với em?” Mục Thành Quân duỗi chân dài: “Anh vì sao lại phải mang một người suýt chút nữa thì hại anh mất mạng về nhà chứ?”

“Thành Quân…”

“Âm Âm, nếu không phải em mở miệng thì Lăng Thì Ngâmcó lẽ đã về Lăng gia rồi.”

Phó Lưu Âm thật sự cảm thấy người này đúng là không hiểu được, Mục Thành Quân muốn ly hôn với Lăng Thì Ngâmmà nói thì đã sớm ly hôn chứ cần gì đợi đến bây giờ?

“Hiện tại em nói phải làm sao bây giờ?” Mục Thành Quân nhìn Phó Lưu Âm hỏi.

“Cái gì mà làm sao bây giờ?”

Mục Thành Quân nhìn xung quanh, trong vườn ngoại trừ bọn họ thì không có ai khác: “Sinh hoạt sau này của anh không phải nên do em tới phụ trách sao? Bộ dạng này của Thì Ngâm em cũng thấy rồi đấy, anh là đàn ông bình thường, em để anh mang cô ta về nhà vậy nhu cầu sinh lý sau này của anh thì ai thỏa mãn đây?”

Phó Lưu Âm trợn mắt há miệng, không thể phản bác, khóe môi cô run run sau đó nhìn ltn.

Sắc mặt của Lăng Thì Ngâmđương nhiên càng khó coi hơn, khuất nhục, phẫn nộ tất cả đều hiện lên trên mặt, đôi tay cô ta nắm chặt ghế, ngón tay vặn vẹo.

Phó Lưu Âm nhúc nhích muốn đứng dậy, Mục Thành Quân lại mở miệng trước: “Ngồi đó đừng động đậy.”

“Anh cả, thời tiết tốt như vậy anh và chị dâu phơi nắng đi.”

“Âm Âm, anh không nói đùa với em, người là em bảo anh mang về, có một số việc anh chỉ có thể tới tìm em.”

Phó Lưu Âm cảm thấy Mục Thành Quân này quả thật là con sói độc ác, không, có đôi khi càng giống chó điên, cô không phải là chủ tốt, sắc mặt Phó Lưu Âm xanh mét: “MOng tự trọng.”

“Hai chữ tự trọng viết như thế nào?” Mục Thành Quân dựa người ra sau, ánh mắt chiếu lên khuôn mặt anh ta: “Em thay anh quyế định vậy sau này đương nhiên là tới tìm em.”

Hiện tại anh ta công khai như vậy căn bản không cố kỵ cảm nhận của ltn, đúng là quá mức càn rỡ. Phó Lưu Âm nhếch môi: “Bên ngoài anh cả có nhiều hông nhan tri kỉ như vậy, vấn đề của anh nói căn bản không phải là vấn đề gì đúng không?”

“Bên ngoài là bên ngoài, nhưng người là em bảo anh mang vè, anh đang nói là ở nhà.”

“Thành Quân.” Lăng Thì Ngâmrun rẩy nắm chặt tay: “Tốt xấu gì anh cũng cho em chút mặt mũi chứ, có phải anh quá đáng lắm rồi không?” Mục Thành Quân nhìn chằm chằm Phó Lưu Âm: “Có phải muốn dọn ra khỏi Mục gia không?”

“Vâng.”

“Yên tâm, em không dọn đi được đâu.”Mục Thành Quân đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Phó Lưu Âm: “Dọn ra ngoài sẽ chơi không vui.”

Người đàn ông nói xong liền rời đi.

Cổ họng Phó Lưu Âm nhúc nhích, cô liếc nhìn ltn, lần đầu tiên cảm thấy cô ta đáng thương như vậy.

Hoảng long đỉnh.

Lúc xe đi qua bờ hồ tiến vào. Hứa Tình Thâm từ trên lầu nhìn xuống, thấy xe dừng lại, tài xế và Lão Bạch nhanh chóng xuống xe.

Hứa Tình Thâm không thấy Tưởng Viễn Chu, cô thấy Lão Bạch khom lưng chui vào sau xe, không bao lâu thì thấy Tưởng Viễn Chu từ trong đi ra, hai người một trái một phải đỡ anh, hình như anh say rượu, đi đường không xong.

Hứa Tình Thâm chạy nhanh xuống lầu, vừa tới cửa liền nghe thấy động tĩnh bên ngoài.

Hứa Tình Thâm mở cửa ra, cô nhìn thấy Tưởng Viễn Chu, đưa tay muốn đỡ anh: “Xảy ra chuyện gì? Uổng rượu sao?”

“Không.” Lão Bạch trả lời, tài xế lui sang bên cạnh, Hứa Tình Thâm ôm lấy Tưởng Viễn Chu bước đi, vẫn không ngửi được mùi rượu: “Sao lại thành như vậy?”

“Tưởng tiên sinh nói không có sức lực, cả bữa ăn chỉ uống mấy ly nước trasic ây không hề uống rượu.”

Hứa Tình Thâm đỡ Tưởng Viễn Chu ngồi xuống ghế sofa, người đàn ông đưa tay đè lại mi tâm: “Anh không sao, chỉ là hơi khó chịu, có lẽ ngồi xe trở về nên say xe.”

Lão Bạch đứng bên cạnh nhìn sắc mặt Tưởng Viễn Chu: “Nếu không thì đi bệnh viện xem?”

Tưởng Viễn Chu phất tay: “Không sao.”

Hứa Tình Thâm đưa tay sờ mặt Tưởng Viễn Chu, nóng vô cùng: “Không phải anh bị người ta bỏ thuốc đấy chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.